Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

595: Tới Đây Để Đánh Ngươi Một Trận!


Lục tôn chủ nhìn chằm chằm vào cô gái áo đỏ ở phía xa: “Rốt cục ngươi là ai hả? Vì sao lại tới Liên Minh Hộ Giới của ta!”
Cô gái áo đỏ nhìn Lục tôn chủ: “Được người khác nhờ vả tới đây đánh ngươi một trận!”
Dứt lời, hai tay nàng ta đột nhiên chắp ở trước ngực, sau đó nàng ta đột nhiên chém về phía trước một cái.

Vù!
Không gian trước mặt cô gái áo đỏ liên tục bị chấn vỡ, một luồng sức mạnh to lớn xé rách tất cả, ép thẳng về phía Lục tôn chủ!
Đồng tử Lục tôn chủ co lại, không dám khinh thường chút nào, tay phải gã ta vung lên, một luồng khí tức mạnh mẽ từ trong cánh tay quét ra, cùng lúc đó, gã ta bước tới trước một bước, sau đó tung ra một chỉ.

Dưới một chỉ này, không gian biến thành một vòng xoáy quỷ dị!
Yên lặng trong nháy mắt.


Ầm!
Toàn bộ chân trời đột nhiên nổ vang, chấn động đất trời, ngay sau đó, một bóng người liên tục lùi về sau mấy trăm trượng!
Người đó chính là Lục tôn chủ!
Lúc này có máu tươi chậm rãi chảy ra từ khóe miệng Lục tôn chủ.

Lục tôn chủ nhìn chằm chằm vào cô gái áo đỏ: “Ai đã nhờ ngươi vậy?”
Mặt cô gái áo đỏ không chút cảm xúc: “Hắn tên là Diệp Huyên!”
Nói xong nàng ta quay người biến mất ở phía cuối chân trời.

Lục tôn chủ đứng nguyên ở chỗ cũ, sắc mặt vô cùng khó coi, một lúc sau, một tiếng rống giận dữ đột nhiên vang vọng khắp chân trời!
Lục tôn chủ hận Diệp Huyên thấu xương thấu tủy!
Vốn gã ta đã có biện pháp đối phó với cô gái bí ẩn, có thể tiêu diệt được Diệp Huyên, nhưng hiện giờ lại xuất hiện Thương Kiếm Tông ra sức bảo vệ Diệp Huyên!
Điều quan trọng chính là với tốc độ phát triển kinh khủng của Diệp Huyên, không bao lâu nữa, một khi Diệp Huyên trở thành Kiếm Tiên thì rất khó để diệt trừ hắn!
Càng nghĩ thì sắc mặt Lục tôn chủ càng âm trầm.

Một lúc sau, Lục tôn chủ quay người trở về trong đại điện, hai mắt gã ta từ từ nhắm lại: “Còn bao lâu nữa người của chúng ta mới tới?”
Trong một góc âm u hẻo lánh, một giọng nói vang lên: “Tối đa là mười ngày!”
Lục tôn chủ lại hỏi: “Chuyện ở Thanh Châu còn cần bao lâu?!”
Giọng nói kia lại vang lên: “Cũng cần tầm mười ngày!”
Lục tôn chủ im lặng một hồi, sau đó nói: “Trước tiên lấy tâm bản nguyên của Thanh Châu, sau đó diệt Thương Kiếm Tông và Diệp Huyên!”
Nói xong biến mất khỏi nơi đó.


Diệp Huyên dẫn theo Vị Ương Thiên quay về Cổ Vu Tộc, hắn dẫn Vị Ương Thiên đi thẳng tới nhà cây của Tộc trưởng Cổ Vu Tộc.

Trong nhà cây, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc nhìn Diệp Huyên hỏi: “Có việc gì sao?”
Diệp Huyên gật đầu, sau đó hắn lấy chiếc nhẫn cô gái áo đỏ đưa cho hắn ra, khi nhìn thấy chiếc nhẫn này, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc như bị sét đánh, sững sờ đứng nguyên tại chỗ.

Một lúc sau, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi có được thứ này từ đâu vậy?”
Diệp Huyên đưa chiếc nhẫn cho Vị Ương Thiên, sau đó nói: “Một vị tiền bối để cho cô bé này, không chỉ là như vậy, vị tiền bối đó trao toàn bộ truyền thừa cho cô bé!”
Nghe Diệp Huyên nói như vậy, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc nhìn về phía Vị Ương Thiên, Vị Ương Thiên giữ chặt tay Diệp Huyên, cô bé cũng đang nhìn Tộc trưởng Cổ Vu Tộc.

Một lúc sau, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc đột nhiên nói: “Triệu tập tất cả trưởng lão”.

Không lâu sau, có tầm hơn chục người tập trung trong nhà cây.

Bên trong hơn mười người này có bảy cường giả Ngự Pháp Cảnh chân chính!
Khi nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên cũng khá giật mình, không thể không nói, hắn đã đánh giá thấp thực lực của Cổ Vu Tộc rồi!
Tộc trưởng Cổ Vu Tộc nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta có chuyện phải bàn!”
Diệp Huyên đang định nói gì thì Vị Ương Thiên đã ôm chặt cánh tay hắn.

Thấy vậy, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc trầm giọng nói: “Vậy thì ở lại đi!”
Nói xong nàng ta nhìn mọi người có mặt ở đó: “Nói thử suy nghĩ của mọi người xem!”

Rất nhanh mọi người có mặt ở đó bắt đầu thảo luận, thỉnh thoảng mọi người sẽ đưa mắt nhìn Vị Ương Thiên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tò mò.

Chừng một canh giờ sau, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc đi tới trước mặt Diệp Huyên: “Chúng ta quyết định lập cô bé làm Thiếu tộc trưởng Cổ Vu Tộc, chờ khi cô bé trưởng thành thì sẽ để cô bé làm Tộc trưởng của Cổ Vu Tộc!”
Diệp Huyên nhìn về phía Vị Ương Thiên, Vị Ương Thiên rơi nước mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên.

Diệp Huyên vội vàng ngồi xổm xuống: “Đang yên đang lành sao lại khóc?”
Vị Ương Thiên lau nước mắt trên mặt, không nói gì cả.

Diệp Huyên cười nói: “Có phải là muội nghĩ ta không cần muội nữa không?”
Vị Ương Thiên gật đầu.

Diệp Huyên cười nói: “Nếu như muội không muốn ở lại đây thì có thể đi cùng với ta!”
“Không được!”
Tộc trưởng Cổ Vu Tộc đột nhiên nói: “Cô bé không thể đi theo ngươi được!”
Diệp Huyên nhìn Tộc trưởng Cổ Vu Tộc, nàng ta trầm giọng nói: “Mặc dù cô bé đã nhận được truyền thừa của tổ tiên, thế nhưng cô bé chưa hấp thu được những truyền thừa khác, nếu như cô bé đi theo ngươi, ngươi là một kiếm tu, ngươi không thể giúp đỡ cô bé điều gì trong việc tu luyện cả!”
Nói tới đây, nàng ta nhìn Vị Ương Thiên: “Ở lại nơi này, ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn!”
.

596: Ông là một lão già xấu xa!

             Bầu không khí trong điện trở nên khá nặng nề.  

             Một lúc sau, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc đột nhiên nói: “Mời vào!”  

             Rất nhanh đã có một ông lão đi vào.  

Advertisement

             Người tới không phải ai xa lạ, chính là Mạc Tu.  

             Mạc Tu vừa tiến vào nhà cây thì ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, Diệp Huyên nhếch miệng cười một tiếng: “Mạc Tu đại trưởng lão, mấy ngày rồi không gặp, đã khỏe lại chưa?!”  

Advertisement

             Mạc Tu bình thản nói: “Ta rất khỏe, không biết ngươi có khỏe hay không?!”  

             Diệp Huyên cười lớn đáp: “Ta rất khỏe, rất rất rất khỏe”.  

             Mặt Mạc Tu không chút cảm xúc: “Không biết ngươi cân nhắc chuyện ta nói ngày hôm đó sao rồi?!”  

             “Chuyện hôm đó?”  

             Diệp Huyên ngẩn ra, sau đó nói: “Chuyện gì vậy?”  

             Mạc Tu nhắm hai mắt lại: “Xem ra ngươi không hề suy nghĩ chuyện đó!”  

             Diệp Huyên lập tức “hiểu ra”: “Ý ông là chuyện bảo ta tới Liên Minh Hộ Giới làm Thiếu tôn chủ hả?”  

             Mọi người: “…”  

             Mạc Tu nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, không nói gì cả.  

             Diệp Huyên lắc đầu thở dài: “Mạc trưởng lão, không chém gió với ông nữa. Mọi người cứ thẳng thắn với nhau đi, cho dù ta gia nhập vào Liên Minh Hộ Giới, Liên Minh Hộ Giới các ông sẽ yên lòng về ta hay sao? Sẽ không yên lòng, Liên Minh Hộ Giới các ông ắt sẽ chém giết một người ưu tú giống như ta, như vậy thì các ông mới yên tâm, có phải không hả?”  

             Mạc Tu nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, hồi lâu sau mới nói: “Ăn nói lung tung, chỉ cần ngươi thật lòng gia nhập vào Liên Minh Hộ Giới, Liên Minh Hộ Giới chúng ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi”.  

             Diệp Huyên cười nói: “Ta tin ông mới là lạ, ông là một lão già xấu xa!”  

             Mạc Tu bình thản đáp: “Nếu đã như vậy thì lão phu sẽ không nói gì nữa”.  

             Nói tới đây, ông ta nhìn Tộc trưởng Cổ Vu Tộc ở cách đó không xa: “Cổ tộc trưởng, chắc hẳn ngươi cũng biết mục đích lão phu tới đây chuyến này. Thương Kiếm Tông tội ác chồng chất, làm nhiều chuyện bất nghĩa, chúng ta…”  

             “Ngừng lại đi!”  

             Diệp Huyên đột nhiên cắt ngang lời Mạc Tu: “Mạc trưởng lão, nói gì thì cũng phải để ý tới lương tâm chứ! Sao Thương Kiếm Tông chúng ta lại chồng chất tội ác vậy hả?”  

             Nói tới đây, hắn đi tới trước mặt Mạc Tu: “Ta cảm thấy nếu như nói tội ác chồng chất thì có ai ở Thanh Thương giới vượt qua được Liên Minh Hộ Giới các ông chứ? Thương Lan Châu có bao nhiêu người? Bao nhiêu tính mạng? Bọn họ chết như nào hả? Bọn họ đều bị Liên Minh Hộ Giới các ông hại chết! Hiện giờ chẳng lẽ trong lòng ông không biết tình hình ở Thanh Châu là như nào sao?”  

             Mạc Tu nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Ngươi muốn chết!”  

             Vừa dứt lời, ông ta định ra tay.  

             Diệp Huyên không hề sợ hãi chút nào, tay phải mở ra, một thanh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.  

             Đúng lúc này, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc đột nhiên lên tiếng: “Từ từ đã!”  

             Mạc Tu ngừng tay, nhìn về phía Tộc trưởng Cổ Vu Tộc, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc bình thản nói: “Hai vị, nơi này không phải là Liên Minh Hộ Giới, cũng không phải là Thương Kiếm Tông!”  

 

597: Tiền bối, ta nói không hề sai chứ 


             Đúng lúc này, Mạc Tu đột nhiên nói: “Cổ tộc trưởng, Liên Minh Hộ Giới có lòng mời Cổ Vu Tộc kết thành liên minh! Chúng ta rất có thành ý trong chuyện này, không chỉ tìm một vùng bảo địa linh khí dư thừa cho các ngươi, còn cung cấp cho cấc ngươi một linh mạch ngọc phẩm, trong vòng mấy chục năm sắp tới, Cổ Vu Tộc của ngươi không cần phải lo lắng tới vấn đề linh khí”.  

             Nghe vậy, đám người Cổ Vu Tộc ở nhà cây đều động lòng.  

             Hiện giờ vấn đề lớn nhất Cổ Vu Tộc gặp phải chính là linh khí nơi đây bắt đầu khô kiệt, đó cũng chính là lý do bọn họ bắt đầu tìm kiếm tới Thương Kiếm Tông, bọn họ cũng muốn tìm được một khu bảo địa để có thể rời khỏi vùng núi này!  

             Hiện giờ Liên Minh Hộ Giới lại đưa ra cái giá là thứ bọn họ cần!  

Advertisement

             Diệp Huyên nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.  

             Lúc này Mạc Tu lại nói: “Không giấu gì các vị, ngoài Cổ Vu Tộc ra thì còn có rất nhiều thế lực và thế gia ở Thanh Thương giới đều đã tỏ rõ thái độ đứng ở bên phía Liên Minh Hộ Giới chúng ta. Cho dù Liên Minh Hộ Giới chúng ta có dã tâm nhưng lão phu cam đoan, Liên Minh Hộ Giới chúng ta sẽ chứa nổi những người khác nữa, Thanh Thương giới này lớn như vậy, có thể chứa được rất nhiều người. Đương nhiên…”  

             Nói tới đây, ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Huyên ở cách đó không xa: “Đương nhiên có một vài người, Liên Minh Hộ Giới không thể chứa chấp nổi!”  

Advertisement

             Diệp Huyên tươi cười, sau đó nhìn Tộc trưởng Cổ Vu Tộc: “Cổ tộc trưởng, nếu như Mạc trưởng lão đã nói hết tất cả mọi điều thì ta cũng không nói gì thêm nữa cả. Cổ tộc trưởng và các vị trưởng lão hãy quyết định đi!”  

             Tộc trưởng Cổ Vu Tộc nhìn Diệp Huyên, một lúc sau, nàng ta nhìn về phía Mạc Tu: “Mạc trưởng lão, bảo địa trong lời ông rốt cục nằm ở nơi nào!”  

             Mạc Tu cười nói: “Nam Sơn, nơi đó vốn là sản nghiệp của Liên Minh Hộ Giới chúng ta, bên dưới lòng đất có một linh mạch ngọc phẩm, sau khi Cổ Vu Tộc đi ra ngoài có thể tới nơi đó. Trừ đó ra, trong tương lai Cổ Vu Tộc gặp phải chuyện gì thì đó cũng là chuyện của Liên Minh Hộ Giới chúng ta!”  

             Trong nhà cây, các vị trưởng lão Cổ Vu Tộc nhao nhao nghị luận, một lúc sau, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc trầm giọng nói: “Mạc trưởng lão nói thật ư?”  

             Mạc Tu cười đáp: “Đương nhiên là thật! Nhưng có một điều kiện nhỏ!”  

             Nói tới đây, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Người này là kẻ địch của Liên Minh Hộ Giới chúng ta, hiện giờ hắn có mặt ở đây, lão phu muốn mời các vị cùng nhau bắt lấy người này, chắc hẳn chuyện này không có vấn đề gì chứ!”  

             Nghe Mạc Tu nói vậy, Vị Ương Thiên ở cạnh đó vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Huyên, cô bé nhìn chằm chằm Mạc Tu, sắc mặt vô cùng hung dữ!  

             Thấy vậy, sắc mặt Tộc trưởng Cổ Vu Tộc trở nên khó coi, giết Diệp Huyên?!  

             Việc này đồng nghĩa với việc trở mặt với Thương Kiếm Tông đó!  

             Không chỉ là trở mặt đâu, hai bên sẽ trở thành kẻ thù sống chết!  

             Trong nhà cây, bầu không khí trở nên nặng nề.  

             Diệp Huyên tươi cười, không nói gì cả.  

             Lúc này Mạc Tu đột nhiên nói: “Sao hả, chẳng lẽ Cổ tộc trưởng còn định hai lòng hay sao?”  

             Sắc mặt Tộc trưởng Cổ Vu Tộc âm trầm như nước, nàng ta đương nhiên hiểu Mạc Tu đang muốn nàng ta tỏ thái độ!  

             Muốn được lợi ích thì đương nhiên phải trả giá!  

             Sau khi im lặng một hồi, một vị trưởng lão Cổ Vu Tộc đột nhiên nói: “Tộc trưởng, hãy quyết định đi!”  

             Những vị trưởng lão Cổ Vu Tộc còn lại đều gật đầu, hiển nhiên bọn họ đều đã ăn ý đưa ra quyết định!  

             Một lúc sau, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc nhìn Vị Ương Thiên ở bên cạnh Diệp Huyên: “Tới đây!”  

             Vị Ương Thiên lắc đầu, giữ Diệp Huyên thật chặt.  

             Cho dù cô bé vẫn còn nhỏ nhưng đã hiểu được tình hình hiện giờ!  

             Cứ như vậy, một lúc sau, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc đột nhiên trầm giọng nói: “Đừng đánh cô bé kia bị thương, cô bé ấy có tác dụng lớn với Cổ Vu Tộc chúng ta!”  

             Vừa dứt lời, có mấy tên trưởng lão Cổ Vu Tộc đột nhiên xuất hiện ở xung quanh Diệp Huyên!  

             Đều là cường giả Ngự Pháp Cảnh chân chính!  

             Hiển nhiên đó là quyết định của họ!  

             Nghe Tộc trưởng Cổ Vu Tộc nói vậy, Mạc Tu lập tức nở nụ cười, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Diệp Huyên, có nhìn thấy không? Chỉ cần Liên Minh Hộ Giới chúng ta muốn, bất kỳ thế lực nào ở Thanh Thương giới đều bằng lòng trở thành đồng minh của chúng ta!”  

             Nói tới đây, ông ta nhìn về phía Tộc trưởng Cổ Vu Tộc ở gần đó: “Làm phiền Cổ tộc trưởng!”  

             Cổ tộc trưởng nhìn Diệp Huyên: “Nếu so sánh với Thương Kiếm Tông thì ta muốn đứng bên phe Liên Minh Hộ Giới hơn!”  

             Nói xong nàng ta định ra tay, lúc này Diệp Huyên đột nhiên lên tiếng: “Cổ tộc trưởng, người phải cân nhắc kỹ càng hơn đó!”  

             Sắc mặt Cổ tộc trưởng dần trở nên lạnh lùng: “Ta đã cân nhắc kỹ càng rồi! Giết!”  

             Vừa dứt lời, chừng mười luồng uy áp khổng lồ bao phủ lấy Diệp Huyên.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK