Chỉ thấy Tần Quan bước tới, lấy từ trong túi vải ra một thứ trông như máy điều khiển cầm tay. Dưới con mắt hoài nghi của Diệp Huyên, nàng ta ấn vào một nút bấm màu đỏ.
Thu hồi Thông Thiên Tháp rồi, Tần Quan kéo Diệp Huyên biến mất tại chỗ.
UỲNH!!!
Hai người vừa rời đi, toàn bộ chiến trường Hư Chân nổ tan thành bình địa khi một đấm mây nấm kéo dài đến mấy chục triệu dặm bốc lên trong tinh không. Nó đi đến đâu, tất cả bị quét sạch đến đấy.
Diệp Huyên đã chạy đến tận Linh Độ giới rồi mà còn cảm nhận được dư âm của uy lực k hủng bố kia.
Làm hắn như rơi vào cõi mộng.
Ban nãy là thứ gì vậy?
Bên cạnh hắn, Tần Quan phủi phủi tay, nói với chút sợ hãi: “Mạnh thật sự!"
Diệp Huyên hỏi: “Đó là gì vậy?"
Tần Quan nghiêm túc đáp: “Quan Huyên Đạn ta mới nghiên cứu ra”.
Quan Huyên Đạn?
Diệp Huyên không biết phải bày ra biểu cảm gì.
Tần Quan ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Không thể lưu truyền thứ này được”.
Diệp Huyên vội gật đầu tán thành: “Chính xác! Nếu một quả này mà nổ ở vũ trụ Quan Huyên thì không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh chết thảm nữa”.
Tần Quan: “Ta sẽ bảo bọn họ chế tạo thêm, nhưng để an toàn thì sẽ đặt nó trong túi, chỉ một mình ta được phép sử dụng”.
Diệp Huyên gật đầu: “Thế cũng được”.
Bảo hắn không kiêng dè trước mấy phát minh của Tần Quan là giả.
Lấy ví dụ quả Quan Huyên Đạn kia thôi, nó mà nổ thì hắn cũng bó tay chịu chết.
Bởi uy lực của nó quá mức kinh khủng!
Nếu thứ này mà được lưu truyền rộng rãi ở vũ trụ Quan Huyên rồi bị người lạm dụng thì chắc chắn chính là đại họa với cả vũ trụ.
Lúc này, thời không trước mặt họ nứt ra, để một bóng người lăn lông lốc ra ngoài. Còn có thể là ai ngoài Tội Vương cả người bê bết máu, hơi thở thoi thóp?