Bên dưới, Diệp Huyên nhíu mày!
Mà đúng lúc này, hắn phát hiện, vậy mà linh hồn bị đập nát của bóng mờ kia lại đang tụ tập ngay tại chỗ, sau đó xuất hiện lần nữa!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên sầm lại!
Mẹ nó!
Đám người này thật sự bất tử bất diệt?
Chiếm Khuê kia nhìn chằm chằm bóng mờ, không nói lời nào.
Bóng mờ nhếch miệng cười một tiếng: “Chiếm Khuê, ngươi không giết được ta!”
Chiếm Khuê bình tĩnh nói: “Đúng là không giết được ngươi, nhưng linh hồn ngươi nát một lần, ngươi sẽ yếu một phần!”
Bóng mờ kia im lặng.
Chiếm Khuê bình tĩnh nói: “Ta cũng không muốn lãng phí thời gian và sức lực, tự cút trở về ngoan ngoãn chờ đợi đi!”
Bóng mờ dụ dỗ: “Chiếm Khuê, người của bọn ta sắp tới rồi, nếu như bây giờ ngươi đầu hàng, tương lai…”
Chiếm Khuê dứt khoát cắt ngang lời bóng mờ: “Còn không cút về, ta sẽ đánh tan ngươi!”
Bóng mờ kia cười lạnh, quay người chạy xuống dãy núi bên dưới!
Tại chỗ, Chiếm Khuê thu hồi ánh mắt, sau đó hắn ta nhìn Diệp Huyên và An Lan Tú ở bên cạnh: “Từ hạ giới tới?”
Diệp Huyên gật đầu.
Chiếm Khuê bình tĩnh nói: “Có thể đi đến nơi này, đúng là không đơn giản! Nhưng mà, không cần phải đi về phía trước nữa!”
Diệp Huyên không hiểu: “Vì sao?”
Chiếm Khuê nói: “Phía trước là mộ địa Hư Chân, chôn cất những cao thủ của thế giới Hư Chân bị chết trận ở nơi này vào năm đó, đừng nói là ngươi, dù là những tàn hồn Thần Linh kia cũng không dám tới!”
Nói xong, hắn ta quay người rời đi!
Diệp Huyên nhìn về phía dãy núi, chân mày hơi nhíu lại, mộ địa Hư Chân?
An Lan Tú nhìn về phía Diệp Huyên: “Đi tiếp sao?”
Diệp Huyên bình tĩnh nói: “Chắc chắn là đi rồi, cũng không thể vòng về vũ trụ Quan Huyên!”
An Lan Tú nói: “Hắn ta nói có nguy hiểm!”
Diệp Huyên cười nói: “Thanh Nhi đã giết loạn xạ ở thế giới Hư Chân! Ta sợ quái gì! Có thể đánh thì đánh, không thể đánh thì đánh người khác, đi!”
Tiểu Tháp: “…”
Tiểu Bút: “…”
…
Rất nhanh, Diệp Huyên và An Lan Tú đến trước một mảnh nghĩa địa, liếc mắt nhìn một cái, có hàng vạn ngôi mộ, vô cùng hoang vắng.
Diệp Huyên nhìn thoáng qua bốn phía, sau đó nhẹ giọng nói: “Những cường giả chết trận của thế giới Hư Chân...”
An Lan Tú khẽ gật đầu: “Năm đó trận chiến giữa những cường giả của thế giới Hư Chân và những sinh linh gì đó này khẳng định là rất kịch liệt!”