Sau đó gã mang hắn phóng lên cao.
An Liên Vân cũng hóa thành kiếm quang biến mất ở chân trời.
Nơi xa xôi, gã áo đen đang vừa kéo Diệp Huyên vừa chạy như điên.
Diệp Huyên hỏi: “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
Gã ngạc nhiên nhìn hắn: “Ngươi không sợ?"
Diệp Huyên suy nghĩ một hồi mới nói: “Sợ trong lòng”.
Gã áo đen cười hỏi: “Ngươi có tin vào số mệnh không?"
Diệp Huyên: “Là sao?"
Gã áo đen: “Có đôi khi ngươi không làm chuyện thương thiên hại lý gì cả nhưng lại luôn bị vận rủi chiếu vào”.
Gã nhìn Diệp Huyên: “Hôm nay, gặp phải ta chính là số mệnh của ngươi”.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ một hồi: “Nói rất có lý”.
Gã áo đen cười: “Đến rồi!”
Gã ta đưa hắn vào trong một đại điện toàn thân màu đen. Nó biến mất ngay sau khi gã bước vào.
Đi vào nơi này, đôi mày Diệp Huyên cau lại.
Bên trong có rất nhiều cô gái thân không mảnh vải, có người đã chết thảm.
Ánh mắt hắn lạnh đi khi chứng kiến cảnh tượng này.
Gã áo đen nhìn hắn cười: “Kiếp sau đầu thai cho tốt!"
Gã vung tay lên rồi xoay người rời đi, nhưng vừa được hai bước thì quay đầu lại, thấy Diệp Huyên vẫn đứng đó.
Gã nheo mắt: “Không ngờ lần này ta lại nhìn nhầm!"
Nói xong, gã ta bước về trước, tung cú đấm vào mặt hắn.
Nhưng quả đấm còn chưa đến gần Diệp Huyên thì bản thân gã đã bay ngược về sau, một khắc sau đó bị một thanh kiếm ghim vào tường.
Gã áo đen ngu người.
Gã không hề nhìn ra Diệp Huyên ra tay thế nào.
Gã trợn mắt nhìn hắn: “Ngươi rốt cuộc là ai?!"
Diệp Huyên chậm rãi bước đến, cười hỏi: “Ngươi biết số mệnh là gì không?"
Gã áo đen: “...”
Diệp Huyên cong môi, vung tay lên.
Thân xác gã áo đen bay ra thành từng mảnh.
Lăng trì!
Gã ta biến sắc kịch liệt: “Ngươi... ngươi muốn làm gì?!"
Diệp Huyên dừng bước, hỏi hắn: “Sao lại hỏi ngu như vậy?"
Gã áo đen gằn giọng: “Ta là người của Quỷ Tu Tông!"