Nụ cười của Diệp Huyên tắt ngúm: “Ngươi tin ta giết ngươi ngay lập tức không?"
Cổ Tân rét run trong lòng. Gã biết người này không nói đùa.
Diệp Huyên thu hồi tầm mắt, đi sang nơi khác: “Gọi toàn bộ thế hệ trẻ Thần Cổ tộc đến đài diễn võ trong một khắc. Ai đến trễ, ta chặt chân”.
Cổ Tân: “Ngươi muốn làm gì?"
Diệp Huyên không quay đầu lại: “Ta sẽ dạy cho các ngươi thế nào là ra vẻ”.
Cổ Tân: “...”
Diễn Võ Trường.
Nơi này không mất bao lâu đã đầy ắp người, tất cả đều là thế hệ trẻ của Thần Cổ tộc.
Diệp Huyên ngồi trên một đài đá trước mắt họ, đang chăm chú đọc quyển sách cổ trong tay.
Cổ Tân bên dưới im lặng nhìn lên.
Tộc trưởng Thần Cổ tộc cũng âm thầm quan sát từ trong bóng tối.
Chỉ thấy Diệp Huyên đặt sách xuống, nhìn người bên dưới, hỏi: “Đến đủ hết chưa?"
Lời vừa dứt, đã thấy một thanh niên vội vã chạy đến.
Thấy Diệp Huyên nhìn mình, hắn ta biến sắc, run cầm cập nói: “Ta... ta có việc đến muộn”.
Một thanh kiếm đã đâm xuyên qua giữa trán, đóng đinh hắn ta xuống đất.
Không giết, chỉ đóng ở đó thôi.
Các cường giả Thần Cổ tộc thấy vậy thì biến sắc.
Tàn ác quá!
Nhưng không ai dám hó hé.
Bởi vì họ biết tên này không phải ác thường đâu, hắn dám giết người thật là đằng khác.
Bọn họ đồng loạt quay đầu, thấy một cô gái hớt hải chạy đến. Nàng ta mặc váy trắng, trông chỉ chừng mười bảy mười tám, dung mạo xinh xẻo đáng yêu. Khi nhìn thấy người thanh niên bị đóng xuống đất, sắc mặt nàng ta trắng bệch.
Run rẩy nói với Diệp Huyên: “Ta... ta có việc... đến... đến trễ...”
Diệp Huyên mỉm cười: “Đừng sợ, có việc đến muộn là bình thường, vào tìm chỗ ngồi đi”.
Những người khác nghe vậy thì hóa đá.
Chuyện gì thế này?