Máu vừa xuống bụng, một luồng sức mạnh khổng lồ tràn ra từ bên trong cơ thể khiến lục phủ ngũ tạng của hắn nóng rát như bị thiêu trên lửa. Không, không phải cảm giác mà thật sự chính là như vậy.
Con yêu thú gần đó cũng há hốc mồm khi chứng kiến cảnh này.
Trong tháp Giới Ngục, tiếng thở dài khe khẽ của Giản Tự Tại vang lên: “Thằng ngốc này...”
Diệp Huyên: “...”
Độc Cô Huyên ở bên cạnh nhìn mà lòng như lửa đốt, bắn những ánhh mắt nôn nóng sang con yêu thú. Nó lạnh nhạt đáp: “Máu tươi của ta tất nhiên chí cương chí dương, nếu hắn có thể vượt qua, ắt sẽ được nhiều lợi lớn, bằng không...”
Bỗng nhiên nó biến sắc: “Nếu ả ta cho rằng ta hại chết hắn... Không được, hắn không thể chết được!"
Vừa dứt lời, nó đã xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, vươn một chân ra đặt lên vai hắn. Trong chớp mắt, một nguồn năng lượng ùa vào xua tan quầng lửa quanh người Diệp Huyên đi, cuồn cuộn chui vào cơ thể, bắt đầu bảo vệ nội tạng, xương cốt và kinh mạch của hắn.
Không biết qua bao lâu sau, cơ thể Diệp Huyên dần khôi phục trạng thái bình thường. Yêu thú nhỏ thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, lui sang một bên.
"Cơ thể hắn đang phát sinh biến hóa, đừng có đụng vào”.
Độc Cô Huyên vội vã chạy đến ôm hắn thì bị lời cảnh báo của nó khiến cho khựng lại. Đôi mắt bà chăm chú nhìn Diệp Huyên, hai hàng lệ không ngừng tuôn rơi.
Đúng lúc ấy, yêu thú ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đi đến, đó là Cổ Liêm của nhà họ Cổ.
Sau lưng gã ta là hai lão già khoác áo bào trắng, trong tay mỗi người cầm một cây trượng trắng rất dài, hai chân đều lơ lửng khỏi mặt đất.
Thấy họ đi đến, Độc Cô Huyên vội vàng đẩy Diệp Huyên và Diệp Liên ra sau lưng.
Yêu thú nhỏ chỉ giương mắt nhìn với vẻ dửng dưng.
Cổ Liêm không khỏi quan sát Diệp Huyên đang xụi lơ trên mặt đất một hồi trước khi quay sang nói với yêu thú nhỏ: “Nhà họ Cổ ta không có ý thù địch với ngài, không biết ngài có thể bỏ qua việc này không?"
Đối phương vẫn trốn rịt trong góc, không ừ hử gì.
Cổ Liêm im lặng trong chốc lát rồi vung hai quả trái cây màu tím đến trước mặt nó: “Chút lòng thành nhỏ, mong ngài vui lòng nhận cho”.
Yêu thú thấy thế thì cũng không khách khí, nhưng khi nó vừa vươn vuốt ra, một bóng người tí hon đã bất thình lình vọt đến.
Là Tiểu Linh Nhi!
Ai nấy đều sửng sốt trước sự xuất hiện của cô bé tí hon này.
Nào ngờ cô bé chỉ lao ra tóm lấy hai quả trái cây rồi lại chạy biến vào trong tháp Giới Ngục, để lại một con yêu thú ngây ra như phỗng.
Cổ Liêm cũng nghệch mặt ra, hoàn toàn không biết thứ vừa rồi là gì.
Bỗng nhiên, một lão già sau lưng gã ta hô lên: “Căn Nguyên Chi Linh!"
Căn Nguyên Chi Linh ư?
Một tia tham lam xẹt qua nơi đáy mắt Cổ Liêm rồi nhanh chóng biến mất. Thấy gã nhìn sang, yêu thú nhỏ lãnh đạm nói: “Ta không biết nó là ai”.
Câu trả lời này khiến khóe môi gã ta cứng đờ, do dự một hồi rồi lại đẩy hai quả trái cây tím khác sang.
Cũng như lần trước, Tiểu Linh Nhi lại lao ra cướp lấy nhanh như một tia chớp.
Yêu thú: “...”
Đúng lúc ấy, Cổ Liêm bỗng nhào đến trước mặt Diệp Huyên, yêu thú nhỏ cũng thoắt cái biến mất.
Uỳnh!!
Sau một tiếng nổ, gã ta lui lại, gắt lên với yêu thú: “Ngài có ý gì?!"
Nó đáp lại bằng đôi mắt lạnh căm: “Cút!"
Cổ Liêm bỗng mỉm cười: “Hai vị, ra tay đi”.
Gã ta vừa dứt lời, hai lão già sau lưng đồng loạt biến mất tại chỗ, xuất hiện lại trước mặt yêu thú nhỏ. Gương mặt nó vặn lại vì dữ tợn, sau đó vỗ hai móng vào nhau.
Ầm!
Một luồng uy áp khổng lồ bất ngờ lao ra ép hai lão già phải đứng lại tại chỗ, nhưng một khắc sau đó, một cột sáng xuất hiện bao trùm lấy yêu thú.
Nó lao cả người đến nhưng cột sáng chỉ chấn động kịch liệt, tuy nứt ra nhưng lại không vỡ.
Một lão già hét lên với Cổ Liêm: “Nhanh lên! Chỉ cầm chân nó được tối đa nửa khắc thôi!"
Cổ Liêm gật đầu rồi lao đến trước Diệp Huyên. Độc Cô Huyên nhảy ra cản đường nhưng chưa kịp ra tay đã bị gã ta chộp lấy cổ họng. Khi bà bỗng dưng biến mất, gã ta xoay người tung chưởng.
Ầm!
Cổ Liêm không để ý đến người phụ nữ đang liên tục lui bước về sau mà lại giáng một chưởng vào Diệp Huyên. Đúng lúc ấy, Diệp Liên xuất hiện, phẫn nộ quát to: “Đừng hòng làm hại anh ta!"
Cô bé vung tay phải lên, một luồng khí rét buốt phun về phía Cổ Liêm.
"Cút!"
Gã ta cả giận gào thét, vung tay chấn vỡ luồng khí lạnh của Diệp Liên. Đúng lúc ấy, cột sáng đang giam cầm yêu thú nhỏ ở gần đó bỗng nhiên vụn vỡ.
Hai lão già hốt hoảng bỏ chạy, Cổ Liêm cũng biến sắc. Dưới tình huống cấp bách, gã trực tiếp cắp lấy Diệp Liên rồi biến mất.
Sắc mặt Độc Cô Huyên trắng bệch, cuống quít muốn đuổi theo thì ba người kia đã biến mất.
Đồng thời, một bàn tay vươn ra níu bà lại.
Giọng nói Diệp Huyên vang lên: “Để con đi!"
Bà vội vàng đỡ lấy tay hắn khuyên can: “Nội tình nhà họ Cổ rất sâu, cường giả bên trong nhiều như nấm sau hè, con không nên đến đó...”.
Nhưng hắn chỉ chậm rãi siết tay lại, gương mặt gần như biến dạng vì phẫn nộ: “Đụng đến con thì thôi, nhưng dám đụng đến em gái con... Có là thần con cũng sẽ giết!"
Danh Sách Chương: