Tiếng kiếm ngân phóng vụt lên trời.
Lần này, Diệp Huyên không thi triển Trảm Mệnh và Trảm Tương Lai.
Sát Na Sinh Tử!
Nhát kiếm này là Sát Na Sinh Tử trong trạng thái tịnh tâm và ngưng thần.
Ngay khi kiếm vừa xuất ra, thời không trước mặt Diệp Huyên lập tức nứt thành một cái hố cực lớn, ngay sau đó một bóng người liên lục lùi xa cả mấy vạn trượng.
Là cô gái đó!
Mà khi cô gái vừa dừng lại thì một thanh phi kiếm đã bay xuyên qua đầu mày của nàng ta.
Một chuỗi hoàn hảo!
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Diệp Huyên nhìn cô gái bị kiếm của mình ghim ở nơi xa, cười hỏi: “Cô nương có biết kiếm vì người mà bất phàm không? Kiếm tu mạnh thật sự, cho dù một mảnh gỗ thì cũng là thần kiếm tuyệt thế”.
Cô gái nhìn Diệp Huyên chằm chằm, rất lâu sau mới nói: “Ta thua rồi!”
Diệp Huyên xoè tay: “Năm trăm tinh mạch”.
Nói rồi hắn quay đầu nhìn Chu Tân.
Chu Tân khẽ nói: “Không ngờ Diệp công tử lại có thể ngưng tụ được thần hồn thành kiếm… Chúng ta đã đánh giá thấp trình độ Kiếm đạo của Diệp công tử rồi”.
Nói rồi nàng hơi cong ngón tay, một chiếc nhẫn chứa đồ bay tới trước mặt Diệp Huyên, trong nhẫn chứa đồ vừa đúng là năm trăm tinh mạch.
Diệp Huyên nhìn Chu Tân, trong lòng hơi ngạc nhiên, Chu tộc thật sự giàu có.
Năm trăm tinh mạch, nói đưa là đưa!
Chu Tân chợt nhìn đám yêu nghiệt của Chu tộc: “Cảm thấy thế nào?”
Đám đông im lặng.
Chu Tân nói tiếp: “Nhiều năm qua chúng ta sống quá thoải mái. Vì quá thoải mái nên nhiều người ngông cuồng cảm thấy Chu tộc của chúng ta là số một thiên hạ. Bắt đầu từ hôm nay, Chu tộc ta phải cải cách, chỉnh đốn lại”.
Nói rồi nàng quay đầu nhìn Chu Kình bên cạnh: “Phụ thân, con đã đặt ra kế hoạch cải cách và chỉnh đốn, cha thực hiện đi”.
Chu Kình do dự một lát rồi gật đầu: “Được”.
Chu Tân quay đầu nhìn Diệp Huyên: “Diệp công tử, chúng ta đi thôi”.
Diệp Huyên gật đầu.
Chu Tân đưa Diệp Huyên tới một thời không không biết tên, nàng nhìn hắn: “Diệp công tử muốn đấu với Mệnh Huyền Cảnh à?”