Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đến chính là Thánh Thiên và Thánh Liêm.  

Nhìn thấy hai người này, Diệp Huyên sửng sốt.  

Người của Thánh tộc sao lại tới đây rồi?  

Thánh Thiên nhìn Nguyên Nhất một cái, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên, hắn ta do dự một chút rồi nói: “Tiểu hữu, Tiểu Đạo cô nương đâu?”  

Advertisement

Mặt Diệp Huyên không cảm xúc: “Vấn đề này, phải trả tiền!”  

“Haha!”  

Lúc này, tầng chín đột nhiên cười phá lên.  

Advertisement

Nguyên Nhất ở bên cạnh nhìn Diệp Huyên một cái, dường như nghĩ đến điều gì đó, ông khẽ mỉm cười.  

Nghe thấy lời này của Diệp Huyên, sắc mặt của Thánh Nguyên kia ngay lập tức trở nên khó coi: “Tiểu, tiểu hữu, Thánh tộc năm đó, là Thánh tộc ta đã thất lễ với tiểu hữu, ta thay mặt Thánh tộc nhận lỗi với tiểu hữu”.  

Diệp Huyên cười nói: “Các hạ hiểu lầm rồi! Diệp Huyên ta không phải là loại người nhỏ mọn như vậy”.  

Ngươi mà còn không nhỏ mọn sao?  

Khóe miệng Thánh Thiên khẽ co giật, hắn ta không dám tức giận, nơi này là tiệm cầm đồ Thiên Đạo.  

Thánh Thiên do dự một chút rồi nói: “Tiểu hữu, ác ma đó xuất thế, chuyện có liên quan đến thiên hạ chúng sinh, chúng ta bắt buộc phải phong ấn hắn, bằng không…”  

Diệp Huyên đột nhiên nói: “Mắc mớ gì đến ta?”  

Thánh Thiên: “…”  

Diệp Huyên nhìn về phía Thánh Thiên: “Các hạ, nếu như ngươi muốn biết Tiểu Đạo cô nương đang ở đâu, thì trả tiền. Còn về những chuyện khác, thì đừng nói với ta!”  

Sắc mặt Thánh Thiên u ám, chính vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Các hạ không phải là muốn đánh ta đó chứ?”  

Thánh Thiên nhìn Diệp Huyên một cái: “Ta đến là để tìm Tiểu Đạo cô nương!”  

Hiển nhiên, ý của câu nói này, là “Không phải ta đến tìm Diệp Huyên ngươi”.  

Diệp Huyên cười nói: “Ta biết ngươi là tới để tìm Tiểu Đạo cô nương, ta biết nàng ấy đang ở đâu!”  

Ý của câu này, chính là “Ta biết, nhưng ta không nói cho ngươi biết”!  

Thánh Thiên trầm mặc một lát rồi nói: “Tiểu hữu, lúc ở Thánh tộc, là Thánh tộc ta không phải, vẫn mong tiểu hữu lượng thứ!”  

Diệp Huyên lắc đầu: “Ta không giận, mấy người đuổi ta đi, nói thật, ta rất vui, đây là lời nói thật lòng. Còn về Tiểu Đạo cô nương, nàng ấy hiện không ở trong tiệm, các ngươi có thể đợi nàng ấy quay về rồi lại tới tìm!”  

Thánh Thiên trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương đi đâu?”  

Diệp Huyên cười nói: “Ta thực sự không biết!”  

Lời này lại là sự thật, hắn cũng không biết Tiểu Đạo đã đi đâu.  

Thánh Thiên nhìn Diệp Huyên: “Ngươi tưởng ngươi là ai chứ? Đừng có không biết điều!”  

Hai mắt Diệp Huyên khẽ híp lại, giây sau, bút Thiên Đạo xuất hiện trong tay hắn, ngay sau đó, bút Thiên Đạo trực tiếp rung lên!  

Ầm!  

Một luồng khí tức to lớn đột nhiên xuất hiện ở ngục tối Vô Biên này.  

Lúc này, toàn bộ người trong ngục tối Vô Biên đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía tiệm cầm đồ Thiên Đạo.  

Kẻ nào lại to gan như vậy? Lại dám động thủ ở tiệm cầm đồ Thiên Đạo?  

Lá gan cũng lớn thật đó! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK