Huyết Đồng cũng nghe mà sững sờ, một lúc lâu sau đó, nàng nghẹn giọng mắng một câu: “Mẹ kiếp…”
Lúc này Mộ Khâu tức đến mức sắp nổ phổi!
Đây là lời mà con người nói ra sao?
Mà Huyết Đồng kia chỉ hơi cúi đầu, nhếch môi.
Thì ra có nhiều chỗ dựa như thế!
Sướng quá!
Lúc này, Diệp Huyên khẽ thở dài: “Ta cũng muốn sống cuộc sống của người bình thường, nhưng ta không làm được!”
Nói xong, hắn nhìn Mộ Khâu: “Ta đau khổ lắm, ông có hiểu không?”
Mộ Khâu nhìn chằm chằm Diệp Huyên, ánh mắt sắc bén như kiếm, giống như muốn lột da róc thịt Diệp Huyên vậy!
Diệp Huyên nhún vai: “Đến đây, gi3t chết ta đi, ta không đánh trả đâu!”
Mộ Khâu siết chặt hai tay, cả người đều đang run rẩy.
Diệp Huyên nổi giận: “Nhìn cái gì? Đến giết ta đi! Ông đến đây!”
Nét mặt Mộ Khâu trở nên dữ tợn.
Diệp Huyên nổi giận: “Lão tử xin ông gi3t chết đấy!”
Huyết Đồng: “…”
Mộ Khâu đột nhiên bình tĩnh lại, gã nhìn xuống Thần Vương Cốc bên dưới, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta cứ không giết ngươi đấy, cho ngươi tức chết!”
Nói xong, gã dẫn theo cường giả của Thập Tuyệt Thần Điện rời đi.
Diệp Huyên nhìn về phía Huyết Đồng, khẽ thở dài: “Làm một kẻ có người chống lưng thật sự rất đau khổ, thật đấy…”
Huyết Đồng đột nhiên đấm một phát vào mặt Diệp Huyên.
Bốp!
Diệp Huyên bay ra xa nghìn trượng.
Huyết Đồng li3m kẹo hồ lô, nàng nhìn Diệp Huyên phía xa, sau đó nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ bị sét đánh!”
Diệp Huyên: “…”
…
Bên kia, sắc mặt Mộ Khâu vô cùng khó coi.
Một trưởng lão của Thập Tuyệt Thần Điện bên cạnh Mộ Khâu trầm giọng nói: “Điện chủ, Diệp Huyên này thật sự quá kiêu ngạo!”
Mộ Khâu lạnh lùng nói: “Hắn có tư cách để kiêu ngạo! Thần Vương Cốc không động vào hắn chắc chắn là có điều kiêng dè, nếu Thập Tuyệt Thần Điện động vào hắn, e rằng chết thế nào cũng không biết!”
Trưởng lão hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao?”