Lão nhìn hắn với vẻ hoài nghi: “Thiếu quốc chủ Thiên Yêu Quốc mà chỉ mới đến Đăng Thiên Cảnh? Không thể nào!"
Diệp Huyên bước đến, cười hỏi: “Ông cho rằng ta thật sự chỉ mới đến Đăng Thiên Cảnh à?"
Lão già: “...”
Diệp Huyên: “Ông cản đường ta có chuyện gì không?"
Lão già do dự rồi lại hỏi: “Các hạ thật sự là Thiếu quốc chủ Thiên Yêu Quốc sao?"
Lão vẫn không tin.
Thiên Yêu Quốc.
Là một siêu thế lực, gần như ngang hàng với Cổ giới!
Thiếu quốc chủ của họ sao có thể chỉ mới đến Đăng Thiên Cảnh?
Diệp Huyên không giải thích mà chỉ nhún vai: “Tin hay không thì tùy”.
Hắn nhấc chân đi được hai bước thì dừng lại: “Thử nghĩ xem, trên đời này có ai dám mạo danh Thiếu quốc chủ Thiên Yêu Quốc?"
Nói xong lại tiếp tục cất bước.
Lão già sau lưng trầm ngâm hồi lâu rồi lắc đầu cười: “Cũng phải, ai lại có lá gan ấy chứ? Hẳn là đang sợ mình sống quá lâu rồi”.
Lão vội vàng đuổi theo Diệp Huyên, ôm quyền nói: “Thiếu quốc chủ, tại hạ lão Lý, nắm rõ tinh vực Cổ Thần này như lòng bàn tay. Thiếu quốc chủ có yêu cầu gì xin cứ việc phân phó”.
Lão cho rằng cơ hội của mình đã đến!
Đây chính là một cơ hội tốt.
Nếu có thể kết thiện duyên với Thiếu quốc chủ Thiên Yêu Quốc thì ngày sau há chẳng phải sẽ thăng tiến như diều gặp gió hay sao?
Diệp Huyên nhìn lão ta, cười nói: “Ông chưa gì hết đã tin ta là Thiếu quốc chủ Thiên Yêu Quốc rồi à? Không sợ ta giả mạo sao?"
Lão Lý cười: “Như Thiếu quốc chủ đã nói, có ai dám mạo hiểm nhận lấy cái danh này chứ? Chẳng khác gì muốn tru di cửu tộc”.
Tru di cửu tộc!
Diệp Huyên nghĩ ngợi. Cửu tộc, tức là cha có trốn đằng trời cũng không thoát.
Ngoài ra thì Thanh Nhi cũng không thoát được.
Ừm, còn cả đại ca nữa, hắn và đại ca đã xưng huynh gọi đệ, chắc vậy là được tính vào cửu tộc rồi.
Nói cách khác, nếu có người muốn tru di cửu tộc hắn thì phải giết được cha, đại ca và Thanh Nhi.
Khó như lên trời!