Bỗng có người hô lên: “Giáo hoàng đâu?”
Giáo hoàng ư?
Mọi tầm mắt đổ dồn vào nơi Giáo hoàng đứng, nhưng chỉ thấy có không khí rỗng tuếch.
Advertisement
Hai mắt Khương Vũ trợn lên như sắp nứt: “Giáo hoàng!!”
Sau đó, ông ta và những người khác đã lập tức biến mất, thẳng tiến đến Thần Đình.
Advertisement
Cùng lúc, Giáo hoàng mang gương mặt nghiêm trọng đứng ở một nơi trong vũ trụ.
Đã có người cưỡng chế đưa ông ta đến nơi này, nhưng ông ta cũng không biết đối phương đã làm cách nào.
Rốt cuộc là ai?
Ông ta nhìn khắp bốn phía, chỉ thấy không gian yên tĩnh, không hề có sự sống, cũng chẳng có bóng người.
Sau một hồi im lặng, Giáo hoàng rời đi.
Trực giác nói cho ông ta rằng có gì đó rất không ổn.
Giáo hoàng đi rồi, một cô gái mới xuất hiện.
Còn có thể là ai ngoài Mộ Niệm Niệm.
Một giọng nói vang lên bên tai nàng ta: “Ngươi có thể giết hắn đúng không?”
Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Đúng vậy”.
Giọng nói: “Vì sao không làm?”
Nàng ta cười: “Khờ quá, nếu ta công khai xử hắn thì há chẳng phải sẽ bị bọn Đạo giới lùng sục khắp nơi sao? Ngươi nghĩ mà xem, bọn chúng có đến hơn năm mươi tên Độn Nhất Cảnh lận, chưa kể những thế lực lớn ai cũng có con bài giữ mệnh, đặc biệt là Thần Đình và Tiên Các. Nếu chúng gọi tổ tiên ra thì chẳng phải sẽ phiền phức lắm sao?”
Giọng nói nghĩ ngợi rồi đáp: “Hình như đúng là vậy”.
Mộ Niệm Niệm: “Còn nữa, nếu phát hiện ra một mình ta có thể giết Giáo hoàng, chúng sẽ trở nên đoàn kết hơn đúng không nào?”
Giọng nói: “Đúng vậy!”
Mộ Niệm Niệm cười: “Vì vậy, sao lại không để bọn chúng tự giết hại lẫn nhau?”
Giọng nói: “Chúng sẽ làm vậy sao?”
Mộ Niệm Niệm: “Tất nhiên, vì thư phòng quá quan trọng với chúng”.
Giọng nói: “Ngươi mở nó ra được không?”