Diệp Huyên ngẩn ra, sau đó nói: “Ngươi biết sao còn muốn ở lại nơi này!”
Hư Vọng nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.
Diệp Huyên cười nói: “Đi đi! Đây là chuyện của ta, tự ta đến đối mặt!”
Hư Vọng vẫn không nói lời nào, nhưng cũng không rời đi.
Diệp Huyên hơi đau đầu: “Ngươi ở lại nơi này không có bất kỳ ý nghĩa gì, hiểu không?”
Hư Vọng cứ nhìn Diệp Huyên như vậy, không nói lời nào.
Diệp Huyên còn muốn nói chuyện, nhưng lúc này, Triệu Thanh ở phía chân trời cười nói: “Nếu nàng ta đã không đi, vậy thì cho chôn cùng Diệp công tử!”
Nói xong, ông ta bước lên trước một bước, uy áp kinh khủng đột nhiên từ chân trời phủ xuống.
Lúc này, Hư Vọng chợt cầm kiếm Thanh Huyên phóng lên tận trời.
Vù vù!
Tiếng kiếm reo vang vọng chấn động chân trời!
Mà ngay trong nháy mắt Hư Vọng ra tay, sáu tàn ảnh bỗng nhiên xuất hiện ở xung quanh Hư Vọng.
Uỳnh!
Kiếm quang vỡ nát, Hư Vọng bị đẩy lùi ra xa mấy nghìn trượng.
Mà khi nàng ta vừa dừng lại, mấy tàn ảnh lặng lẽ lướt tới, trong mắt Hư Vọng lóe vẻ dữ tợn, trực tiếp chém xuống một kiếm.
Uỳnh!
Một tàn ảnh lập tức bị đánh bay, nàng ta đang muốn chém xuống một kiếm nữa, cho nó một kích trí mạng, nhưng lúc này, lại có một tàn ảnh khác lướt đến.
Hư Vọng gào thét, nàng ta bỗng nhiên quét ngang một kiếm.
Uỳnh!
Một vùng kiếm quang chấn động ra xung quanh, mấy tàn ảnh kia đều bị đẩy lùi!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Triệu Thanh ở nơi xa sầm lại, Vương Tiếu ở bên cạnh trầm giọng nói: “Kiếm trong tay cô gái này…”
Nói xong, trong mắt ông ta lóe vẻ tham lam.
Sao bọn họ có thể không nhìn ra, sở dĩ sức chiến đấu của Hư Vọng kh ủng bố như vậy, nguyên nhân rất lớn chính là vì thanh kiếm này!
Đây là một thần khí siêu cấp!
Mặc dù Hư Vọng cầm kiếm Thanh Huyên, nhưng nàng ta chỉ có một người, mà đối phương lại có sáu người, hơn nữa, sáu người này cũng không có ý định giết nàng ta, chỉ muốn ngăn cản nàng ta! Đương nhiên, muốn giết cũng không giết được!