Muốn liều mạng gì đó thì cứ để sau.
Thấy hắn nhìn lên, Giáo hoàng nói: “Ngoại lực cũng chỉ là hư ảo!”
Sau đó, ông ta vung nắm đấm ra.
Advertisement
Quyền ấn đen tuyền càn quét lao xuống, biến nơi nó đi qua thành một vùng đen nhánh tĩnh mịch.
Cú đấm này đã làm ảnh hưởng đến căn nguyên của Ngũ Duy.
Ở dưới, Diệp Huyên chém ra một đường.
Advertisement
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, kiếm quang trắng như tuyết phá không mà đi, đâm sầm vào quyền ấn.
Uỳnh!
Kiếm quang vụn vỡ, quyền ấn chỉ hơi nhòe đi rồi lại tiếp tục lao xuống.
Diệp Huyên vung kiếm lần nữa.
Xoẹt!
Kiếm quang phóng lên cao, chém vào quyền ấn.
Uỳnh!
Lần này nó không thể chống đỡ trước kiếm khí của Diệp Huyên nữa, cả hai cùng nhau bể tan tành.
Nơi chân trời, Giáo hoàng lạnh lùng nhìn hắn: “Cùng ra tay! Phá trận, phá căn nguyên của thế giới này!”
Như nghĩ đến gì đó, ông ta nhìn sang Trưởng lão Tri Sự: “Các hạ, cùng nhau ra tay”.
Đối phương thoáng do dự rồi nói: “Diệp Huyên có người chống lưng, chúng ta không thể không đề phòng”.
Bọn họ đã điều tra về Diệp Huyên, biết sau lưng hắn có một số người vô cùng bí ẩn, tuy không rõ lai lịch thế nào nhưng không dám khinh thường.
Có người chống lưng ư?
Giáo hoàng nhếch mép khinh thường: “Hôm nay ai dám đến giúp hắn đều phải chết!”
Nói xong, ông ta vọt xuống cùng những người khác.
Một bên khác, Tư Đồ bỗng quay sang A Tửu: “Không phải tỷ có một át chủ bài giữ mệnh sao?”
A Tửu gật đầu.
Tư Đồ: “Vậy còn chưa dùng?”
A Tửu im lặng, đoạn lấy ra một thanh kiếm gỗ, là vật năm xưa do tổ sư đảo Trích Tiên để lại.