Cô gái áo trắng trầm mặc.
Diệp Huyên hỏi: “Không thể?”
Cô gái áo trắng khẽ nói: “Đây chỉ là một phân thân”.
Diệp Huyên vội hỏi: “Vậy bản thể người thì sao?”
Cô gái áo trắng nhìn về phía chân trời, khẽ nói: “Rất xa! Ta không thể nào cảm nhận được!”
Rất xa!
Diệp Huyên trầm mặc.
Đọc tiếp tại VietWriter.vn nhé !
Rât xa!
Vậy phải làm sao?
Diệp Huyên lo lắng.
Ngay lúc này, đột nhiên Giản Tự Tại lại nói: “Để tự hắn giải quyết đi!”
Cô gái áo trắng nhìn Giản Tự Tại, Giản Tự Tại cười nói: “Không thể để hắn quá lười biếng được”.
Diệp Huyên vội nói: “Tỷ à, đây không phải là vấn đề lười biếng, thực lực của Thần Điện này, khả năng của ta hiện tại không thể chống lại được!”
Giản Tự Tại thản nhiên nói: “Chúng ta giúp ngươi giải quyết rồi thì ngươi làm cái gì?”
“À…”
Diệp Huyên nghẹn lời.
Giản Tự Tại nhìn cô gái áo trắng: “Hắn nên tự mình trưởng thành, ngươi cảm thấy thế nào?”
Cô gái áo trắng im lặng.
Diệp Huyên khẽ nhếch miệng, hắn đang định thì Giản Tự Tại lại trừng mắt nhìn hắn.
Lập tức Diệp Huyên không dám nói gì thêm.
Lúc này mà nói nữa có thể sẽ bị đòn!
Tính khí Giản Tự Tại này cũng không tốt lắm.
Cô gái áo trắng trầm mặc một lúc, sau đó nói: “Đúng là nên tự mình trưởng thành!”
Nghe vậy, vẻ mặt Diệp Huyên đau khổ, thật là bi kịch!
Mà lúc này, cô gái áo trắng lại nói: “Thần Điện dám này ỷ lớn hiếp nhỏ…”
Diệp Huyên vội nhìn sang cô gái áo trắng, cô gái áo trắng lại nhìn Huyền Hoàng chủ: “Có biết Thần Điện ở nơi nào không?”
Thần Điện!
Huyền Hoàng chủ nhìn cô gái áo trắng, bà ta do dự chốc lát, sau đó nói: “Thương Khung giới!”
Cô gái áo trắng ngẩng đầu nhìn lên: “Bên trên?”
Huyền Hoàng chủ gật đầu.
Danh Sách Chương: