Diệp Huyên mỉm cười: “Nói cách khác thì nó gọi là nhân tình thế thái”.
Thanh Khâu chau mày: “Nhân tình thế thái?”
Diệp Huyên gật đầu: “Sống trong xã hội này, ngoài việc phải có thực lực mạnh ra thì còn phải hiểu được nhân tình thế thái, đọc nhiều sách, trải nhiều chuyện”.
Thanh Khâu gật đầu như hiểu ra được điều gì đó.
Ba người họ nhanh chóng lên đến lầu hai, họ nhìn thấy một ông già ở đó, ông già râu tóc bạc phơ, đang cầm một quyển sách cổ dày cộm, xem rất hăng say.
Tri Hiền ở bên cạnh Diệp Huyên chắp tay: “Chào Vu quán chủ, tại hạ là Tri Hiền của Huyền Tông”.
Vu quán chủ đặt quyển sách cổ xuống, liếc nhìn Tri Hiền, nói: “Có việc gì sao?”
Tri Hiền vội nói: “Ta nghe nói quý thư viện có tuyển tập mười hai cuốn Thương Sử, bọn ta muốn mua lại để nghiên cứu, không biết Vu quán chủ có muốn bán không?”
Vu quán chủ lắc đầu ngay: “Không muốn”.
Tri Hiền ngây ra.
Ông ta không ngờ đối phương lại từ chối thẳng thừng như thế.
Đương nhiên Tri Hiền không muốn bỏ cuộc như thế, ông ta lập tức nói: “Vu quán chủ, giá cả có thể thương lượng”.
Vu quán chủ liếc nhìn Tri Hiền: “Thương lượng? Vậy ngươi nói xem thương lượng thế nào?”
Tri Hiền do dự một lúc rồi nói: “Quán chủ có thể ra giá”.
Quán chủ lắc đầu: “Ngươi không mua nổi”.
Tri Hiền: “…”
Thanh Khâu ở bên cạnh Diệp Huyên khẽ nói: “Thiếu chủ, có phải ông ta cho rằng chúng ta rất nghèo không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Thanh Khâu chau mày: “Nếu như chúng ta giàu có thì thái độ của ông ta với chúng ta sẽ hoàn toàn khác đúng không?”
Diệp Huyên mỉm cười, nói: “Ngươi nghĩ sao?”
Thanh Khâu im lặng hồi lâu rồi nói: “Thiếu chủ, tại sao người lại tôn trọng sư phụ đến thế? Dù sư phụ rất nghèo nhưng ta lại cảm thấy người thật sự rất tôn trọng ông ấy”.
Diệp Huyên mỉm cười: “Vì trước đây thiếu chủ nhà ngươi cũng từng nghèo, hơn nữa Hiền lão có kiến thức uyên thâm, đáng để tôn trọng”.
Hắn vừa nói vừa bước đến trước mặt Tri Hiền, Tri Hiền cười méo, đang định lên tiếng thì Diệp Huyên mỉm cười: “Cách mở lời của người sai rồi”.
Tri Hiền ngây ra.
Cách mở lời?
Diệp Huyên ngoảnh đầu, bước đến trước mặt Vu quán chủ, lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ và đưa đến trước mặt ông ta.
Bên trong có một trăm Trụ Mạch.
Vu quán chủ liếc nhìn rồi chau mày: “Ngươi muốn sỉ nhục ta sao?”
Diệp Huyên lại lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ nữa.