Lúc này, Nam Ninh đột nhiên nói: “Chúng ta đi!”
Nói xong nàng ta xoay người rời đi.
Bên cạnh nàng ta, người thanh niên hơi ngẩn người, có chút khó hiểu, nhưng không hề hỏi, xoay người đi theo.
Bốn phía, hơi thở ẩn núp trong bóng tối kia cũng biến mất theo.
Xa xa, Diệp Huyên nhìn thoáng qua đám người Nam Ninh rời đi, sau đó xoay người rời đi.
Bên kia, người thanh niên đi đến bên cạnh Nam Ninh: “Nam Ninh, ngươi...”
Nam Ninh nhẹ giọng nói: “Nếu hắn đồng ý gia nhập vào Giang Bạn chúng ta, ta nhất định sẽ giết hắn, nhưng là, hắn không đồng ý!”
Người thanh niên có chút khó hiểu: “Vì sao?”
Nam Ninh sắc mặt bình tĩnh: “Nếu hắn lựa chọn gia nhập, chứng minh hắn sợ chúng ta, nếu là sợ chúng ta, vậy nghĩa là thế lực sau lưng hắn cũng chỉ bình thường. Nhưng, dưới tình huống như vậy hắn vẫn lựa chọn từ chối gia nhập chúng ta, điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn căn bản không sợ chúng ta...”
Nói đến đây, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Cơ ở xa xa, nhẹ giọng nói: “Chẳng trách Bạch Y lại từ bỏ!”
Người thanh niên thấp giọng thở dài: “Đáng tiếc hai mươi tinh mạch kia!”
Nam Ninh khẽ gật đầu: “Quả thật có chút đáng tiếc!”
Nghĩ đến hai mươi tinh mạch này, nàng ta có chút đau lòng!
Người thanh niên đột nhiên nói: “Chúng ta trở về không?”
Nam Ninh lắc đầu: “Không!”
Nói xong, nàng ta quay đầu nhìn: “Không thể đến một cách vô ích!”
...
Diệp Huyên về đến Vĩnh Dạ Thành, mà giờ phút này trên bầu trời Vĩnh Dạ Thành đã trở thành một vùng chiến trường.
Hai bên đánh rất kịch liệt!
Nhưng mà, Vĩnh Dạ Thành chiếm thế thượng phong, dù sao đây là Vĩnh Dạ Thành, là bản thổ tác chiến.
Đúng lúc này, xa xa thành chủ Bạch Trú Thành Mộ Hư đột nhiên ngừng lại, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên, trong mắt đầy vẻ khó có thể tin được: “Ngươi... Ngươi làm thế nào vẫn còn sống?”
Diệp Huyên nhìn về phía Mộ Hư, cười nói: “Lính đánh thuê của ông đều đã bị ta xử lý rồi!”
“Nói dối!”
Mộ Hư đột nhiên rống giận: “Ngươi làm sao có thể xử lý bọn họ? Bọn họ là đội lính đánh thuê đứng thứ hai lục giới, với thực lực của ngươi, căn bản không thể tiêu diệt bọn họ!”
Diệp Huyên cười nói: “Ngươi làm sao biết ta không có ai?”
Mộ Hư nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Ngươi rốt cuộc là ai!”
Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía Hàn Giang: “Hàn Giang thành chủ, giữ chân ông ta!”
Hàn Giang gật đầu: “Được!”