Ầm!
Kiếm vừa dung nhập, khí tức toàn thân hắn điên cuồng tăng vọt, ảo ảnh của kiếm Thanh Huyên cũng xuất hiện trên đầu.
Kiếm hợp nhất cùng người!
Khóe miệng Diệp Huyên vểnh lên. Hắn đã có thể dung hợp bản thân và kiếm Thanh Huyên rồi, khi ấy thực lực hắn lại tăng thêm ít nhất vài phần.
Trước kia hắn còn yếu nên không chịu nổi sức mạnh của kiếm Thanh Huyên, không thể vận dụng chiêu này, nhưng từ giờ trở đi hắn đã có thể rồi.
Hắn cũng phát hiện kiếm Thanh Huyên là một kho báu khổng lồ, nhưng vấn đề là hắn phải chậm rãi đào ra.
Sau vài ngày nghiên cứu mà không có tiến triển mới, Diệp Huyên dừng lại, đi đến gặp Hư Vọng. Giống như Ngôn Bạn Sơn, khí tức của nàng ta đã hoàn toàn biến mất khi nhập định.
Diệp Huyên cong môi cười.
Hư Vọng rồi cũng sẽ đạt đến Vô Cảnh, chỉ là cần thời gian mà thôi.
Ba ngày sau, khi A Đạo Linh đi đến, Diệp Huyên cũng rời khỏi Tiểu Tháp. Bà ấy quan sát hắn một hồi rồi cười hỏi: “Cảm giác sau khi đạt đến Vô Cảnh thế nào?"
Diệp Huyên cười: “Vô địch”.
A Đạo Linh bật cười: “Tiểu tử nhà ngươi thật là!”
Diệp Huyên hỏi: “Linh tỷ, Mục Thần là người thế nào?"
A Đạo Linh: “Tò mò sao?"
Diệp Huyên gật đầu.
A Đạo Linh lắc đầu: “Ta chưa từng gặp hắn ta”.
Diệp Huyên ngẩn ra: “Tỷ cũng chưa gặp bao giờ?"
A Đạo Linh gật đầu: “Phải. Đối với cường giả Vô Cảnh chúng ta, hắn ta giống như một truyền thuyết”.
Diệp Huyên im lặng.
A Đạo Linh cười: “Ngươi có biết chúng ta làm gì mỗi ngày sau khi đạt đến Vô Cảnh không?"
Diệp Huyên lắc đầu: “Không”.
A Đạo Linh: “Tìm cách tiến thêm một bước”.
Diệp Huyên: “Trên Vô Cảnh là gì?"
A Đạo Linh lắc đầu: “Không rõ. Chúng ta cho rằng người có khả năng đột phá nhất chính là Mục Thần, nhưng bây giờ lại không ai biết hắn ta ở đâu”.
Đến đây, bà ấy đổi chủ đề: “Muội muội ngươi đâu?"