Diệp Huyên nhìn thanh niên: “Thế nào?”
Thanh niên cười ha ha: “Không có gì, ta chỉ là muốn nói, hôm nay các hạ không có duyên với hộp kiếm này rồi! Bởi vì, ta thật sự rất rất có tiền đấy!”
Diệp Huyên quay đầu nhìn Tần Quan, Tần Quan giơ một ngón tay, sau đó nói: “Ngươi hô đi!”
Diệp Huyên do dự chốc lát, sau đó nói: “Hai mươi tỷ một trăm triệu!”
Nghe vậy, Tần Quan thoáng chốc trừng mắt ngơ ngác: “Ngươi…”
Diệp Huyên chớp mắt: “Sao vậy?”
Tần Quan lại gần Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Hô một trăm tỷ!”
Diệp Huyên kinh ngạc: “Cái này… Có phải quá nhiều rồi không?”
Tần Quan khẽ nhíu mày: “Một trăm tỷ mà thôi… Nhiều sao? Một ngày ta tiện tay cũng kiếm được mấy trăm tỷ đấy, được không?”
Vẻ mặt Diệp Huyên cứng đờ: “…”
Tần Quan khẽ cười: “Đừng kinh ngạc, nhiều năm trước, ta đã không còn hứng thú với tiền rồi! Đương nhiên, đối với việc tiêu tiền thì ta vẫn thấy hứng thú mà!”
Diệp Huyên: “…”
Không có hứng thú với tiền!
Diệp Huyên im lặng, lúc này hắn chỉ cảm thấy trong lòng ức chế muốn chết.
Hai mươi tỷ một trăm triệu?
Thanh niên đằng xa bỗng cất tiếng cười to: "Ngươi cũng keo kiệt quá rồi đó!"
Hắn ta nói xong bèn nhìn về phía cô gái trên đài sảng khoái nói: "Ba mươi tỷ!"
Tần Quan bên cạnh Diệp Huyên nói: "Ngươi cứ hô, tùy tiện ra giá đi".
Tùy tiện ra giá!
Diệp Huyên cười: "Ba mươi tỷ một trăm triệu!"
Ba mươi tỷ một trăm triệu!
Chỉ nhiều hơn một trăm triệu!
Thanh niên nhìn Diệp Huyên hô: "Bốn mươi tỷ!"
Diệp Huyên lập tức hô: "Bốn mươi tỷ một trăm triệu!"
Thanh niên híp mắt lại: "Năm mươi tỷ!"
Diệp Huyên cười: "Năm mươi tỷ một trăm triệu!"
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên nói: "Ngươi có biết năm mươi tỷ là bao nhiêu không?"
Diệp Huyên lắc đầu: "Không biết!"
Thanh niên nhìn thẳng vào Diệp Huyên với ánh mắt lạnh lẽo: "Không biết còn hô!"
Diệp Huyên hơi khó hiểu: "Không có tiền thì không được hô à?"
Mọi người trong điện nghe vậy khóe miệng đều giật tăng tăng.
Mẹ nó!
Không có tiền ngươi còn hô!
Thanh niên quay đầu nhìn cô gái trên đài hỏi: "Không có tiền cũng có thể ra giá hả?"