Ầm!
Một quyền đánh ra, kiếm quang màu máu trước mặt ông ta lập tức vỡ tan, ngay sau đó, cả người và khiên của Diệp Huyên bị đánh bay ra ngoài, cái bay này đâm vỡ hàng vạn thời không thần bí, mà khi hắn dừng lại, thân thể hắn nứt ra, vô số máu tươi bắn tung toé.
Không chỉ như thế, trên thân kiếm Thanh Huyên còn xuât hiện vài vết rạn!
Huyền Ngộ và Huyền Âm nhìn thấy một màn này, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Huyền Ngộ nhìn Diệp Huyên người đầy máu ở phía xa, run giọng nói: “Thiếu chủ, cẩn thận!”
Nghe vậy, Diệp Huyên vốn vẫn có thể bình tĩnh tức thì phun ra một ngụm máu, thiếu chút nữa chết bất đắc kỳ tử tại chỗ...
....
Cẩn thận!
Diệp Huyên thật muốn đâm cho lão già Huyền Âm này một nhát.
Ngươi không thấy ta đã thê thảm đến thế này rồi sao?
Ngươi đừng có chỉ biết hét kêu cẩn thận nữa!
Qua giúp đi chứ!
Phải nói lần này bị thương thật sự rất nghiêm trọng, sau khi Thần Hoang đó khôi phục lại thân xác đã suýt chút đấm tan thần hồn của ông ta.
sức mạnh quá lớn!
Lúc này, Thần Hoang đã khôi phục lại thân xác đó chuẩn bị ra đòn, Diệp Huyên thấy vậy thì giật mí mắt, ông ta nhìn sang Huyền Âm, ánh mắt Huyền Âm đầy vẻ lo lắng, ông ta nói: “Thiếu chủ, cậu phải cẩn thận đấy”.
Diệp Huyên đơ mặt, suýt chết đứng tại chỗ.
Lúc này, Thần Hoang tung ra một quyền.
Quyền đó nhằm thẳng về phía Diệp Huyên.
Sau khi quyền đó được đánh ra thì trời đất cũng theo đó mà đổ sập.
Trời đất ở đây đã không thể chịu đựng nỗi sức mạnh khủng khiếp của nắm đấm.
Diệp Huyên thấy nắm đấm đang hướng về mình thì ánh mắt liền thoáng vẻ hằm hằm, muốn dốc hết toàn lực liều một phen.
Nhưng chính vào lúc đó, đột nhiên có một cô gái xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, cô gái cầm cây sáo ngọc, nhẹ nhàng tiến về trước.
Uỳnh!
Trước sự chứng kiến của vô số người, nắm đấm đó đã bị cây sáo ngọc bé nhỏ chặn lại.
Ầm!
Thời không xung quanh đổ sập, nhưng cô gái đó và Diệp Huyên thì lại không sao.
Thượng tiên Sứ và Tả thượng Sứ nhìn thấy cô gái thì liền thở phào.
Nam Sứ!
Cô gái trước mặt là Nam Sứ của Tiên Bảo Các, cũng là thủ lĩnh của Tam Đại Sứ.