Nàng ấy lắc đầu: “Diệp Thần quả thật không tầm thường chút nào”.
Diệp Thần!
Diệp Huyên quay sang hỏi Kiếm tu: “"Đại ca cảm thấy Diệp Thần thế nào?"
Kiếm tu: “Vẫn còn hơi yếu”.
Mọi người: “...”
Diệp Huyên lắc đầu cười. Xem ra trừ cha và Thanh Nhi ra, e rằng rất khó để tìm ai khác trên đời có thể được đại ca nhìn bằng con mắt nghiêm túc.
Kiếm tu bỗng dừng bước, cười nói: “Đến lúc chia tay rồi”.
Diệp Huyên vội hỏi: “Đại ca định đi đâu?"
Kiếm tu: “Đi tìm người có thể giết ta”.
Diệp Huyên: “...”
Sắc mặt nhóm người Kiếm Minh và Bạch Y trở nên kỳ quặc.
Kiếm tu cười với Diệp Huyên: “Tiểu tử đệ là người có hy vọng nhất đấy, đệ...”
Hắn ta dừng lại, không nói tiếp nữa.
Diệp Huyên vội hỏi: “Đại ca có ý gì?"
Kiếm tu chỉ cười: “Chúng ta chờ ngươi”.
Sau đó hắn ta đã hóa thành một tia kiếm quang biến mất cuối vũ trụ.
Diệp Huyên ngẩn nười.
Có thế thôi đã đi rồi?
Không thèm nói hết câu luôn?
Hắn cực kỳ cạn lời.
Bạch Y lên tiếng: “Thiếu chủ còn gì cần chúng ta làm không?"
Diệp Huyên thu hồi suy nghĩ, im lặng suy tư một hồi rồi nói: “Có”.
Bạch Y khẽ thi lễ: “Mời Thiếu chủ phân phó”.
Diệp Huyên cười: “Tạm thời đừng vội, ta phải làm quen với cảnh giới hiện tại đã”.
Bạch Y gật đầu: “Chúng ta hộ pháp thay Thiếu chủ”.
Diệp Huyên xếp bằng ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hắn cần phải nhanh chóng thích nghi với cảnh giới, bởi tu vi này là do Diệp Thần tặng cho, không phải do hắn tu luyện ra.