Trên thực tế, kiếm Thanh Huyên hiện tại đối với hắn là một xiềng xích.
Kiếm Thanh Huyên sắc bén là do Thanh Nhi chứ không phải do hắn.
Kiếm vì người mà bất phàm, nhưng hiện giờ bản thân kiếm Thanh Huyên đã bất phàm, chứ không phải vì hắn mà bất phàm.
Đây là một xiềng xích!
Nhưng hắn tạm thời vẫn chưa muốn bỏ kiếm Thanh Huyên.
Dù sao cũng đã đi theo hắn lâu như vậy.
Thật sự có tình cảm.
Vì vậy hắn vẫn nên cố gắng nâng cao thực lực của bản thân thì hơn.
Nghĩ đến đây, Diệp Huyên ngồi khoanh chân trên đất, chậm rãi nhắm mắt lại.
Bắt đầu tu luyện.
Hắn biết những Thần Linh đó không lâu nữa chắc chắn sẽ lại tới tấn công.
Phải cố gắng nâng cao thực lực thôi!
Hắn lấy ra một đống Linh Nguyên rồi bắt đầu hấp thu.
Hắn lấy được tổng cộng sáu mươi nghìn viên Linh Nguyên từ tay tên gian thương đó, hắn đã đưa cho Vô Biên Chủ ba mươi nghìn viên, hắn vẫn còn ba mươi nghìn viên.
Không thể không nói, Linh Nguyên này thực sự rất bá đạo, vừa mới hấp thu, khí thế của hấn đã nhanh chóng tăng vọt.
Diệp Huyên thầm kinh ngạc.
Linh Nguyên này thực sự đáng gờm.
Không suy nghĩ nhiều, hắn bắt đầu chuyên tâm tu luyện!
Tu luyện trong Tiểu Tháp, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua trăm năm.
Trong một trăm năm, Diệp Huyên đã hấp thu toàn bộ Linh Nguyên.
Khí thế của hắn hiên giờ cũng đã mạnh chưa từng có.
Giờ phút này, một cô gái xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Người tới chính là An Lan Tú.
Diệp Huyên chợt mở mắt, trong mắt hắn có kiếm quang loé lên.
An Lan Tú mỉm cười: “Đột phá rồi à?”
Diệp Huyên cười đáp: “Không biết!”
Nói xong hắn đứng dậy, xoè tay, một luồng kiếm quang phóng lên trời.
Ù!
Tiếng kiếm ngân vang vọng khắp thế giới trong Tiểu Tháp.
Vẻ mặt An Lan Tú nghiêm túc, kiếm ý Nhân Gian của Diệp Huyên đã mạnh hơn lúc trước rất nhiều.
Diệp Huyên nhìn luồng kiếm quang trên trời, khẽ nói: “Mạnh hơn rất nhiều rồi”.
An Lan Tú gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Huyên bỗng nhìn về phương xa, khí thế của các cường giả tỉnh lại từ thần mộ Hư Chân lúc này đều đã mạnh hơn trước rất nhiều!
Đây là một tin tốt.