Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, trên một đỉnh núi cao vút trong mây trong một thế giới không rõ ở rất xa, có một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện, nó vừa xuất hiện, người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng chợt ngẩng đầu, trong mắt ông ta loé lên sát khí: “Láo xược!”  

Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay, một ấn ký màu vàng chậm rãi bay lên, khi ấn ký bay lên, đất trời xung quanh chợt xuất hiện vô số phù văn màu vàng kỳ lạ, ánh sáng toả ra vàng từ trong những phù văn này hội tụ về phía ấn ký kia, một khắc sau, ấn ký bay lên cao, đánh về phía thanh kiếm kia!  

Thanh kiếm vẫn chém thẳng xuống!  

Lúc thanh kiếm đâm lên trên ấn ký màu vàng, ấn ký màu vàng kia lặng lẽ biến mất!  

Thấy cảnh này, người đàn ông trung niên trợn mắt: “Sao…”  

Còn chưa nói hết câu, thanh kiếm kia đã đâm vào đầu ông ta.  

Ầm!  

Thân thể người đàn ông trung niên lập tức trở nên hư ảo!  

Thanh kiếm kia chợt biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối chân trời vô tận…  

Người đàn ông trung niên nhìn về phía đó, trong mắt là vẻ mờ mịt: “Chém phân thân, chém bản thể…”  

Nói xong, thân thể của ông ta cũng đã tan biến.  

Chết rồi!  

Người đàn ông trung niên biến mất, người của dị giới cũng đều hoang mang!  

Một cường giả Vô Cảnh đã chết?  

Cứ thế bỏ mạng?  

Thanh kiếm kia là của ai?  

Cường giả của cả dị giới đều không hiểu chuyện gì vừa diễn ra!  

Không lâu sau đó, một ông lão xuất hiện ở nơi người đàn ông trung niên vừa chết, lão ta nhìn về phía trước, sắc mặt vô cùng nặng nề.  

Lúc này, một cô gái váy đỏ xuất hiện ở đối diện ông lão, sắc mặt nàng ta cũng rất nặng nề.  

Hai người đều là cường giả Vô Cảnh!  

Ông lão nhẹ giọng nói: “Là ai?”  

Giọng nói lộ vẻ mờ mịt.  

Cô gái váy đỏ im lặng.  

“Ha ha!”  

Lúc này, một tiếng cười to vang lên từ phía xa.  

Hai người quay đầu nhìn lại, có một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng chậm rãi bước tới.  

Ông lão híp mắt: “Quân Đạo Lâm, ngươi cười cái gì?”  

Quân Đạo Lâm cười to: “Chúng ta cả đời tìm cách đột phá, nhưng chín người chúng ta đã tu luyện mấy chục triệu năm rồi, đến nay vẫn không ai có thể bước thêm một bậc! Mà hôm nay lại có thể nhìn thấy cường giả trên Vô Cảnh ra tay, chẳng lẽ chúng ta không nên vui vẻ sao?”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK