Nó càng trở nên rõ ràng, sức mạnh bản nguyên của đất trời càng yếu dần đi.
Advertisement
Thanh đao ấy đang làm tổn hại đến bản nguyên của vũ trụ Đại Thiên này!
Mục Tiểu Đao mở bừng mắt, gào lên: “Thần Hợp!”
Linh hồn ả ta bỗng chốc rời khỏi thân thể, cầm lấy phi đao mờ ảo, vung nó về trước.
Advertisement
Một đao này khiến sức mạnh bản nguyên của Đại Thiên giới tan biến với tốc độ mắt trần có thể nhìn thấy.
Đao rơi xuống, vạn vật xóa sổ, ngay cả thế giới nơi Mục Tiểu Đao đang đứng cũng tan thành mảnh nhỏ.
Một đao hạ xuống, vạn vật tan biến!
Nhưng đáng chú ý là khi vừa vung khí kiếm ra, Diệp Huyên đã cõng Tiểu Ách chạy đi mất dạng.
Để ngăn cản một kiếm này, Mục Tiểu Đao đã không tiếc mọi thứ, tung ra đường đao mạnh nhất của mình.
Sát thương của nó quá lớn, không chỉ tổn thương bản nguyên mà còn cả thiên địa, vì vậy thường ngày ả ta đều không dùng đến.
Nhưng đứng trước khí kiếm mạnh mẽ nhường này, ả đã không còn lựa chọn nào khác.
Đao hạ xuống, cuối cùng cũng buộc khí kiếm phải ngừng lại.
Nhưng chỉ một khắc sau, đồng tử Mục Tiểu Đao rụt lại khi thấy phi đao trong tay bắt đầu tan vỡ từng chút một.
Ả ta vẫn không thể ngăn được!
Trong hốt hoảng, ả quát lên: “Hồn Quy Trảm Thần!”
Linh hồn ả ta lập tức trở về thân thể, phi đao mờ ảo kia cũng biến mất không còn tung tích.
Khí kiếm gào thét lao đến, ả ta dùng tay làm đao, vung về trước: “Phá!”
Uỳnh!
Cánh tay phải của ả ta vỡ vụn, bị sức mạnh khổng lồ thổi bay ngược đi mấy vạn trượng. Khi dừng lại, khí kiếm lại trờ đến trước mặt ả ta, nhưng khựng lại khi còn cách trán ả nửa tấc rồi chậm rãi tan biến.
Mục Tiểu Đao chậm rãi nhắm mắt lại.
Một luồng sức mạnh bí ẩn quanh quẩn trước mặt ả ta rồi dần dần tiêu tán. Chính nó đã phá hủy kiếm khí.
Mục Tiểu Đao mở mắt, nhìn về nơi xa với sát ý pha lẫn kiêng kỵ sâu đậm.
Ả ta biết kiếm khí này không thuộc về Diệp Huyên, nhưng vậy thì của ai?
Đoạn ả ta cúi đầu nhìn xuống vai phải mình, nơi chỉ còn một mảng trống rỗng.
Đôi mắt Mục Tiểu Đao khép lại, không biết đang suy nghĩ gì.