Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ác!

Nhân tính bản thiện, nhưng thật ra lại có một nửa ác!

Bản thân hắn đi từ Thanh Thương giới đến bây giờ đã phát hiện ra một chuyện, đó là thế giới này khắp nơi đều tràn ngập ác ý, nhất là vào giây phút hắn nắm giữ được tháp Giới Ngục, hắn đã cảm nhận được ác ý của vô số người!

Ác... Trước kia, hắn chỉ xem trọng thiện ác của bản thân, mà giờ hắn phát hiện ra, có lẽ bản thân đã sai rồi.

Thiện ác không phải chỉ nhìn vào chính mình, mà còn phải nhìn vào người khác nữa.

Cứ thế, thời gian từng chút trôi qua, trong tháp Giới Ngục, kiếm ý Ác Niệm của Diệp Huyên ngày càng mạnh... Mà vẻ mặt của hắn dần trở nên dữ tợn... Bởi vì giờ khắc này trong đầu hắn tràn ngập ác niệm!

Bên ngoài, thuyền tinh vân đột nhiên dừng lại, vởi vì trước mặt bọn họ có một chiếc thuyền tinh vân to lớn hơn, nó vừa khéo chặn lại đường đi của bọn họ.

Đế Khuyển nằm nhoài trên boong thuyền tinh vân, như đã ngủ say.

Vẻ mặt Độc Cô Huyên nghiêm lại, bởi vì người đến không có ý tốt!

Lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện cách Độc Cô Huyên không xa, gã mặc một bộ trường bào rộng rãi, hai tay ẩn trong áo, trên mặt có ý cười không tên: "Nghe nói Diệp Huyên ở đây, không biết có thể ra gặp mặt được không?"

Độc Cô Huyên đang định nói chuyện thì đúng lúc này, phía sau bà ấy có một thanh niên bước ra.

Chính là Diệp Huyên!

Diệp Huyên rất bình tĩnh, hắn đi đến cạnh Độc Cô Huyên, sau đó quay sang hỏi người đàn ông kia: "Chuyện gì?"

Người đàn ông trung niên đánh giá Diệp Huyên một chút, híp hai mắt lại: "Khí Biến Cảnh!"

Diệp Huyên gật đầu: "Đấu một trận với người ta, thi triển thuật thần thông bị phản phệ, cảnh giới tụt dốc, hiện tại đang dần khôi phục lại... Các hạ tìm ta có chuyện gì?"

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Huyên: "Nghe nói trong tay người có một bảo vật siêu cấp, chúng ta muốn nhìn thử, không biết ngươi có đồng ý không!"

Diệp Huyên cười nói: "Vậy thì có gì đâu, một món đồ mà thôi, các người muốn xem thì cứ xem!"

Nói xong, Diệp Huyên xòe lòng bàn tay ra, một cái ấn hiện ra giữa tay hắn.

Ấn Xã Tắc!

Khi thấy ấn Xã Tắc, lông mày người đàn ông trung niên kia nhắn lại: "Không đúng, ta nghe nói bảo vật kia là một cái tháp nhỏ, còn đây là ấn".

Diệp Huyên cười nói: "Ông phải hỏi cho rõ, ấn của ta đây cũng là đồ trong tháp, nhưng nếu ông muốn xem tháp, vậy ta sẽ cho ông xem tháp..."

Nói xong, hai tay hắn nắm lại với nhau, như thể sắp thả thứ gì đó ra, mà sắc mặt người đàn ông trung niên kia lại lập tức thay đổi: "Chờ đã!"

Diệp Huyên nhìn người đàn ông trung niên, gã nhìn chằm chằm Diệp Huyên: "Ngươi không định bày trò gì đó chứ?"

Diệp Huyên lắc đầu: "Không có! Ta đã thành như vậy rồi, còn bày trò gì được nữa?'

Người đàn ông trung niên cứ nhìn chằm chằm Diệp Huyên như thế, giờ phút này, gã cực kỳ đề phòng, không đúng, phải là có chút e dè.

Bình tĩnh!

Từ lúc vừa gặp đến giờ, Diệp Huyên quá bình tĩnh!

Bình tĩnh đến mức bất thường!

Bởi vì trong tình huống bình thường, Diệp Huyên phải sợ sệt, dù sao bây giờ hắn chỉ là một Khí Biến Cảnh, nhưng Diệp Huyên lại quá bình tĩnh, hơn nữa còn vô cùng hợp tác!

Chuyện khác thường tất có mưu mô!

Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: "Diệp Huyên, bảo vật này ở trên người ngươi chỉ khiến ngươi gặp phải tai họa trùng trùng thôi, ngươi hiểu không?"

Diệp Huyên gật đầu, nghiêm túc nói: "Ta hiểu, vì thế ta đồng ý giao bảo vật này ra cho các hạ, để cầu an toàn cho bản thân".

Nói xong, giữa lông mày hắn xuất hiện một ảo ảnh tòa tháp nhỏ ngưng tụ lại.

Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông trung niên liên tiếp lùi về phía sau, sắc mặt gã cực kỳ khó coi: "Diệp Huyên, rốt cuộc ngươi đang bày trò gì!"

Diệp Huyên làm vẻ vô tội: "Ta không có bày trò gì cả, chỉ là muốn giao bảo vật cho ông thôi mà! Ông không muốn à?"

Sắc mặt người đàn ông trung niên lạnh xuống đến mức đáng sợ: "Diệp Huyên, ngươi..."

Trực giác nói cho gã biết, chuyện này rất không bình thường, phải là quá không bình thường. Nhưng cứ thế rời đi thì gã lại không cam lòng! Hơn nữa nếu rời đi thì phải báo cáo kết quả với phía trên như nào đây?

Sau một hồi dằn co, người đàn ông trung niên mới nói: "Ngươi đặt bảo vật đó đặt ở trước mặt ta, ta tự đến lấy!"

Diệp Huyên gật gật đầu: "Được thôi!"

Nói xong, ảo ảnh tòa tháp nhỏ giữa lông mày hắn đột nhiên bay ra, sau đó vững vàng trôi ra trước mặt, còn Diệp Huyên thì kéo Độc Cô Huyên lùi về sau mười mấy bước.

Người đàn ông trung niên kia cũng không cầm tháp Giới Ngục ngay, gã vẫn nhìn Diệp Huyên, tay đang run lẩy bẩy.

Sao Diệp Huyên có thể dễ dàng giao bảo vật siêu cấp như vậy ra được?

Có âm mưu!

Một âm mưu cực lớn!

Người đàn ông trung niên không đi tới trước mà còn lùi lại về sau.

Đế Khuyển ở bên cạnh đột nhiên mở mắt liếc nhìn người đàn ông trung niên, nó lắc đầu, sau đó lại nhìn về phía Diệp Huyên, nhân loại này đúng là lắm trò nhiều mưu, sau này phải đề phòng hơn mới được.

Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nói: "Ông không muốn à?"

Người đàn ông trung niên trầm giọng: "Diệp Huyên... Rốt cuộc ngươi đang giở trò gì!"

Câu cuối cùng gần như là thét lên.

Diệp Huyên nghiêm mặt lại nói: "Không giở trò gì cả, như ông nói, bảo vật siêu cấp cỡ này mà ở trên người ta thì chỉ có rước đến tai họa, bởi vậy ta quyết định giao nó ra, như vậy ta sẽ giảm được rất nhiều phiền phức, an tâm tu luyện, có thể nói là một mũi tên trúng nhiều đích".

Nói xong, hắn lại chỉ cái tháp nhỏ ở cách đó không xa: "Mau lên, ông mau qua lấy nó đi, ta thật sự không muốn thấy nó nữa!"

Người đàn ông trung niên kia nhìn chằm chằm Diệp Huyên, đời này gã chưa bao giờ xoắn xuýt như bây giờ cả.

Lúc này, Diệp Huyên cười nói: "Ta thật lòng đấy, ông đừng lo, mau lấy đi, không có âm mưu nào đâu".

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Huyên một lúc lâu, sau đó gã xoay người rời đi.

Cuối cùng gã quyết định không nhận lấy!

Bởi vì chỉ cần nhìn thôi cũng biết Diệp Huyên đang có âm mưu cực lớn, nếu gã đến lấy thật thì chắc chắn sẽ mất mạng. Bởi thế gã lựa chọn rời đi.

Mà đúng lúc này, Diệp Huyên cách đó không xa đột nhiên nói: "Chờ đã!"

Người đàn ông trung niên dừng lại, xoay người nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt Diệp Huyên lạnh lại: "Lấy đi, lấy mau cho ta, không lấy thì chính là không nể mặt ta".

Khuôn mặt người đàn ông trung niên co quắp lại, gầm lên: "Ta đã không muốn rồi ngươi còn bắt lấy là sao hả!"

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK