Ầm!
Trong nháy mắt, dãy núi chấn động, mặt đất rung rinh.
Diệp Huyên nhíu mày: “Đây là?”
Gia Nguyên trầm giọng nói: “Thú Yêu!”
Diệp Huyên trừng mắt: “Mạnh như vậy sao?”
Gia Nguyên gật đầu: “Những yêu thú Đăng Thiên Cảnh càng mạnh hơn! Thú yêu đạt Tuyệt Trần Cảnh...”
Nói đến đây, sắc mặt ông ấy trở nên càng nghiêm trọng.
Không chỉ Gia Nguyên, sắc mặt của những cao thủ Gia tộc kia cũng trở nên nghiêm trọng.
Một vài người trong số bọn họ đã từng giao đấu với thú yêu Tuyệt Trần Cảnh, biết rất rõ sự đáng sợ của cao thủ Tuyệt Trần Cảnh của Thú Yêu tộc!
Yêu thú muốn tu luyện đến Tuyệt Trần Cảnh, kỳ thực vô cùng khó, bởi vì bọn chúng cơ bản đều chỉ có thể dựa vào tu luyện thân thể cố hướng đến Tuyệt Trần Cảnh!
Nhưng chính bởi vì như thế, một khi bọn chúng đạt tới Tuyệt Trần Cảnh, thì sẽ vô cùng kh ủng bố!
Có thể nói, hai người cao thủ Tuyệt Trần Cảnh cũng có chút khó để ngăn cản một cao thủ yêu thú Tuyệt Trần Cảnh!
Đúng lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người, ở chỗ ngực trái của ông lão có khắc một chữ “Nguyên” nho nhỏ.
Hiển nhiên, đây là người của Nguyên tộc!
Ông lão nhìn chằm chằm Gia Nguyên người dẫn đầu: “Cứu binh của các ngươi đâu?”
Gia Nguyên quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, ông lão cũng nhìn về phía Diệp Huyên, khi nhìn thấy Diệp Huyên, ông ta nhíu mày: “Là hắn?”
Gia Nguyên gật đầu.
Ông lão lạnh lùng liếc nhìn Diệp Huyên: “Gia Nguyên, ngươi là đang nói đùa sao?”
Gia Nguyên hơi khó chịu: “Nguyên Khởi, ngươi có ý gì?”
Nguyên Khởi nói bằng giọng lạnh lùng: “Đây chính là cứu binh mà ngươi dẫn toàn tộc đi nghênh đón? Ngươi muốn cười chết ta sao?”
Sắc mặt Gia Nguyên trầm xuống: “Nguyên Khởi, không bằng chúng ta giao đấu một chút đã?”