Lúc này, ông lão áo đen kia đột nhiên kinh ngạc nói: “Ngươi… Ngươi sắp thức tỉnh!”
Nói rồi, ông ta lập tức rút đao chém về phía Diệp Huyên.
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên mở bừng hai mắt, hắn vung tay áo.
Ầm ầm!
Chỉ chớp mắt, ông lão áo đen lập tức bị đánh bay cả mấy trăm nghìn trượng!
Diệp Thần!
Trong sân, các cao thủ Diệp tộc đều nhìn Diệp Huyên chằm chằm, không đúng, phải là Diệp Thần!
Lúc này, Diệp Huyên tình nguyện tự phong ấn linh hồn bản thân, để ký ức Diệp Thần khôi phục!
Thật ra, như vậy cũng có chút mạo hiểm!
Thực lực hiện tại của hắn vẫn không bằng Diệp Thần, chỉ động để ký ức Diệp Thần thức tỉnh, nếu Diệp Thần hai lòng thì hắn sẽ vô cùng nguy hiểm!
Nhưng, hắn không có lựa chọn nào khác!
Hắn chỉ có thể để Diệp Thần để giải quyết chuyện Diệp tộc!
Mối họa Diệp tộc này, hắn gánh không nổi!
Đây vốn dĩ cũng không phải họa của hắn!
Ngay lúc Diệp Thần thức tỉnh, một nơi nào đó trong tinh không, một cô gái mặc váy trắng đột nhiên dừng bước, nàng quay đầu nhìn, vừa nhìn lập tức đã thấy được Vĩnh Sinh giới, ánh mắt nàng vô cùng lạnh lẽo.
Diệp Thần thức tỉnh như cảm nhận được, hắn quay đầu, hắn cũng nhìn thấy cô gái váy trắng!
Diệp Thần khẽ hành lễ: “Xử lý chuyện này xong, tự ta sẽ biến mất!”
Ánh mắt cô gái váy trắng càng lạnh hơn.
Diệp Thần cười khổ: “Diệp huynh, phiền ngươi nói một câu đi!”
Bên trong cơ thể Diệp Thần, Diệp Huyên trầm giọng nói: “Là Thanh Nhi sao?”
Diệp Thần gật đầu.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Thanh Nhi, cho ta chút thời gian”.
Trong tinh không, cô gái váy trắng dời tầm mắt, quay người rời đi.
Tại Vĩnh Sinh giới, Diệp Thần lắc đầu khẽ cười.
Xem như hắn đã hiểu rồi!