Cực Phẩm Thần Y - Chương 134
Đầu tiên là “Vô Tự Thiên Thư”, sau đó là Thanh Ngọc Chi trăm năm, bây giờ lại là Trái Tim Tình Nhân…
Sắc mặt Liễu Đức Thắng xụ xuống triệt để, sự nho nhã ban đầu cũng đã biến mất, anh ta tức giận nói: “Trần Gia Bảo, cậu cố ý đối nghịch với tôi đúng không?”
Muốn cậy góc tường của ông, bây giờ lại nói ông đối nghịch với mày hả?
Trần Gia Bảo hừ lạnh một tiếng, anh đứng dậy, lập tức nhẹ nhàng nắm chặt tay Hàn Đông Vy và cười nói: “Thời xa xưa có người giận dữ vì hồng nhan, bây giờ tôi hào phóng ném ba trăm năm mươi tỷ chỉ vì một nụ cười của người phụ nữ của tôi. Sao nào, anh có ý kiến gì không?”
Hào phóng ném ba trăm năm mươi tỷ chỉ vì một nụ cười của giai nhân!
Người đẹp bán đấu giá kích động suýt chút nữa ngất đi, trong lòng đầy sự ngưỡng mộ. Nếu ai có thể hào phóng ném ba trăm năm mươi tỷ vì cô, cho dù cô chết cũng nguyện ý.
“Gia Bảo, anh thật sự muốn mua nó tặng cho em sao?” Hàn Đông Vy vừa mừng vừa sợ, cô cảm giác như mình được hạnh phúc bao quanh.
Trần Gia Bảo nhìn Hàn Đông Vy và cười nói: “Đương nhiên, anh mua nó tặng cho em, em có thích không?”
Hàn Đông Vy kích động gật đầu.
Cô gái nào không thích lãng mạn chứ?
Cho dù Hàn Đông Vy là “nữ cường nhân” nổi tiếng trong giới kinh doanh nhưng cô cũng không ngoại lệ.
Huống chi Trần Gia Bảo là người yêu của cô, anh lại có thể vì một nụ cười của cô mà hào phóng ném ba trăm năm mươi tỷ, người phụ nữ nào mà không phát cuồng vì điều đó chứ?
Lập tức, không ít người phụ nữ trong phòng đấu giá đều quăng ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị về phía Hàn Đông Vy.
Liễu Đức Thắng âm trầm nói: “Trần Gia Bảo, cậu cho rằng người có thể hào phóng ném ba trăm năm mươi tỷ vì một nụ cười của gia nhân chỉ có mình cậu hay sao? Tôi ra giá năm trăm hai mươi lăm tỷ!”
Không đợi người đẹp bán đấu giá vui vẻ kêu lên, Trần Gia Bảo đã cười nói: “Bảy trăm tỷ!”
Bảy trăm tỷ, cái giá này đã hoàn toàn nói lên vị trí của cô trong lòng Trần Gia Bảo. Hàn Đông Vy kích động không thôi, trong lòng ngọt như nếm mật, vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc.
Mọi người đều kinh hãi, chi bảy trăm tỷ chỉ vì muốn giai nhân cười, tên Trần Gia Bảo này ngoại trừ là một tên phá của ra, cậu ta còn là một kẻ trăng hoa nữa!
Liễu Đức Thắng thay đổi sắc mặt, Trái Tim Tình Yêu có giá cao nhất chỉ là một trăm linh năm tỷ. Bây giờ muốn anh ta chi ra bảy trăm tỷ, anh ta thật sự có chút không nỡ.
Nhưng sau khi nghĩ lại, nhớ đến nhan sắc và thân thế của Tô Ánh Mai, Liễu Đức Thắng đành cắn răng một cái, hô: “Tám trăm bảy mươi lăm tỷ!”
Mặc dù Liễu Đức Thắng có tiền, nhưng dù sao anh ta vẫn là doanh nhân, đối với anh ta lợi ích vĩnh viễn đứng thứ nhất. Nếu không phải vì muốn theo đuổi Tô Ánh Mai, đánh chết anh ta cũng sẽ không tiêu hoang phí số tiền này.
Chẳng qua, không đợi Liễu Đức Thắng cảm nhận nỗi đau cắt thịt, Trần Gia Bảo đã tiếp tục kêu giá: “Một nghìn không trăm năm mươi tỷ.”
Lần này, mọi người lại được một phen khiếp sợ.
Người đẹp bán đấu giá kích động đến mức nhảy cẫng lên. Vì người phụ nữ của mình, thoáng cái đồng ý ném một nghìn không trăm năm mươi tỷ mua chiếc vòng cổ có một không hai này, đoán chừng đây chính là niềm ước ao của mọi phụ nữ.
Giờ phút này, trong mắt người đẹp bán đấu giá càng nhìn càng thấy Trần Gia Bảo thuận mắt. Người đàn ông như vậy mới xứng đáng để phụ nữ thật tình phó thác!
“Thật đáng tiếc, người đàn ông tuyệt vời như vậy mà đã có bạn gái. Bằng không với nhan sắc của mình nhất định có thể hạ gục anh ta, chỉ nghĩ đến đó thôi mình đã thấy hạnh phúc rồi.” Người đẹp bán đấu giá thầm suy nghĩ và không khỏi cảm thấy nuối tiếc.
Liễu Đức Thắng nắm chặt hai tay, các đốt ngón tay nắm lại, anh ta đang cố gắng kiềm chế để bản thân không mất bình tĩnh ở nơi này, anh ta tức giận nói: “Trần Gia Bảo, cậu có biết cậu đang làm gì hay không? Tuy rằng Trái Tim Tình Yêu này rất quý, nhưng nó nhiều lắm cũng chỉ có giá một trăm linh năm tỷ mà thôi!”
“Vậy thì sao?” Trần Gia Bảo cười thản nhiên.
Liễu Đức Thắng cười lạnh nói: “Vậy cậu có biết, một nghìn không trăm năm mươi tỷ đồng Việt Nam này đã đủ để mua mười cái Trái Tim Tình Yêu này hay không? Loại chuyện mua bán lỗ vốn này cậu lại dám làm, thật sự là một tên điên!”
“Vậy thì sao nào? Đối với tôi mà nói, tiền tài chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, chỉ cần làm cho người phụ nữ của tôi vui vẻ, có xài bao nhiêu tôi cũng nguyện ý.” Trần Gia Bảo hôn nhẹ lên trán Hàn Đông Vy, sau đó anh tiếp tục cười nói: “Huống chi, chỉ là một nghìn không trăm năm mươi tỷ mà thôi, tôi thật sự không có để trong lòng.”