“Khiêm tốn quá rồi.” Trần Gia Bảo tiếp tục cười nói: “Có lẽ ngài Takashima cũng đã đọc lướt qua các di vật văn hóa cổ đại của Việt Nam chúng tôi rồi mới đúng nhỉ?”
Takashima Seira gật đầu liên tục.
Đột nhiên, Trần Gia Bảo hớp một ngụm trà, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, tiếp tục nói: “Ví dụ như, Ngọc tỷ Truyền Quốc, tôi nghĩ ngài Takashima chắc chắn hiểu rất rõ về nó đấy.”
Bốn chữ “Ngọc tỷ Truyền Quốc” vừa phát ra giống như đất bằng nổi sóng vậy!
Sắc mặt Takashima Seira bỗng thay đổi, Terai Chika và Kobayashi Shino đang ở phòng bên cạnh nghe thấy vậy cũng không kìm được mà chau mày thật chặt, kinh ngạc mãi không thôi.
“Cô Terai, chẳng lẽ Trần Gia Bảo đã biết tin Ngọc tỷ Truyền Quốc đang ở trong tay chúng ta rồi sao? Hay là Trần Gia Bảo chỉ vô tình nhắc đến Ngọc tỷ Truyền Quốc thôi?” Kobayashi Shino trầm mặt phỏng đoán.
“Không biết nữa, cứ quan sát thêm đã rồi nói sau.” Ánh mắt Terai Chika toát lên sự nguy hiểm, nghiêm trọng, nếu thực sự Trần Gia Bảo đã biết Ngọc tỷ Truyền Quốc ở trong tay bọn họ thì đây chắc chắn sẽ là một vấn đề cực kỳ nan giải.
“Nếu như Trần Gia Bảo thực sự đến đây vì Ngọc tỷ Truyền Quốc thì hôm nay nhất định không thể để anh ta an toàn rời khỏi đây!”
Ánh mắt Kobayashi Shino lóe lên tia sát ý rét lạnh, “Ngọc tỷ Truyền Quốc là vật vô cùng quan trọng, nó mang ý nghĩa cực kỳ to lớn đối với nước Nhật, cho nên chúng ta tuyệt đối không được để anh ta tung tin tức này ra ngoài.”
Trong phòng khách, lúc này Takashima Seira vô cùng hoảng loạn, đầu óc quay cuồng nhưng ngay giây tiếp theo sắc mặt đã khôi phục lại trạng thái bình thường, giả vờ như mình không hề biết chuyện gì, nhàn nhạt bật cười rồi nói: “Tất nhiên Takashima đã từng nghe mọi người nói đến danh tiếng của Ngọc tỷ Truyền Quốc, đó là biểu tượng của quyền lực vương quyền do đời trước truyền lại, từ thời xa xưa đến nay có biết bao bậc vua chúa và anh hùng hào kiệt muốn sở hữu vật báu này, chỉ tiếc là Ngọc tỷ Truyền Quốc đã sớm bị thất truyền trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng, Takashima không có duyên được chiêm ngưỡng, quả thực rất tiếc nuối.”
“Thế nhưng theo những gì tôi được biết thì Ngọc tỷ Truyền Quốc đã từng xuất hiện tại tỉnh Phú Thọ, không biết ông Takashima đây có biết điều đó không?” Trần Gia Bảo nhàn nhạt nói.
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng nội dung câu nói lại như từng bước từng bước áp đặt người nghe.
Nhất thời bầu không khí vốn còn lưu giữ một chút xíu tình bạn hữu nghị, khách sáo giữa hai bên liền tan biến trong nháy mắt, bất chợt trở nên căng thẳng và nghiêm túc hơn, thậm chí còn có cảm giác như hai bên chuẩn bị sẵn sàng để lao vào đánh nhau.
Takashima Seira thầm nhíu mày, nhưng nét mặt lại tỏ ra vô cùng kinh ngạc, ông ta nói: “Thế mà Ngọc tỷ Truyền Quốc lại xuất hiện ở tỉnh Phú Thọ sao? Chuyện lớn như vậy mà Takashima tôi lại không hề hay biết, xem ra rời khỏi quê hương thì nguồn tin của tôi cũng trở nên chậm chạp hơn rồi.”
Nói rồi lại tỏ ra vô cùng tiếc nuối.
“Xem ra là ông Takashima đây không hề hay biết chuyện gì, vậy thì tôi chỉ có thể đi hỏi người khác thôi vậy.”
Vừa nói xong, ánh mắt của Trần Gia Bảo liền trở nên lạnh đến thấu xương, dưới sự kinh ngạc của Takashima Seira, Trần Gia Bảo búng tay một cái, chỉ kịp nghe thấy một tiếng “soạt”, một thanh kiếm trắng sắc nhọn lao ra, xé rách không gian, trực tiếp lao thẳng đến cắm vào tấm gương hai mặt phía không xa.
Ngay lúc đó, vừa nghe thấy một tiếng “rắc” khe khẽ thì từng mảnh gương cũng theo đó mà vỡ tan ra, rơi la liệt trên mặt đất, để lộ ra hai người Terai Chika và Kobayashi Shino đang sững sờ ngồi im tại chỗ.
Không ổn rồi!