Vũ Nhược Uyên cười lạnh: “Tôi thừa nhận, dù là tu vi hay võ thuật, anh đều trên tôi. Nhưng Vũ Nhược Uyên tôi đây cũng có lá bài tẩy của mình.”
“Đã thế thì, khi cô chắc chắn bản thân có thể giết được tôi thì hãy ra tay, nhưng cơ hội của cô chỉ có một. Vì một khi cô ra tay, tôi sẽ thẳng tay giết cô.” Trần Gia Bảo mỉm cười, nhưng nụ cười còn lạnh lẽo hơn cả mưa thu.
“Một lời đã định.” Vũ Nhược Uyên đồng ý, kiêu ngạo ngẩng đầu: “Vậy tôi sẽ chơi trò chơi sinh tử giữa nam nữ với anh.”
“Hy vọng sẽ không có cái ngày tôi lỡ tay bóp nát cánh hoa xinh đẹp.” Trần Gia Bảo lắc đầu cười khẽ, sau còn nhìn về phía Phương Hàn Diệc.
Phương Hàn Diệc giật cả mình, anh ta đâu có xinh đẹp như Vũ Nhược Uyên, cả gan đấu tay đôi với Trần Gia Bảo. Anh ta vội vàng bước tới, cười nịnh nọt: “Chúc mừng anh Trần đã đánh bại được một kẻ cấp bậc mạnh như Tô Thiên Vũ, chẳng những diệt trừ được một kẻ địch mạnh, hơn nữa còn diệt được một phụ tá đắc lực của nhà họ Sầm. Rồi anh Trần sẽ trở thành nhân vật phong vân đứng trên đỉnh sớm thôi, thật đáng mừng.”
“Kỹ năng nịnh nọt của anh cũng khá lắm.” Trần Gia Bảo nghiền ngẫm, nói: “Chí ít là khá hơn y thuật và độc thuật của anh nhiều.”
“Anh Trần quá khen.” Phương Hàn Diệc cười ngượng, nói: “Không biết Trần Gia Bảo còn phân phó gì không?”
“Dù sao Tô Thiên Vũ cũng là một kẻ mạnh, mặc dù chết trên tay tôi, nhưng cũng không thể bôi xấu ông ta, chờ lát nữa anh xử lý thi thể của ông ta cho tốt, tìm một chỗ chôn cất ông ta, lập thêm cái bia, để ông ta mồ yên mả đẹp.” Trần Gia Bảo từ tốn nói.
Vũ Nhược Uyên trợn mắt, hơi khinh thường, giết cũng đã giết rồi, lại còn quản thêm chuyện chôn cất, đúng là vẽ vời thêm chuyện.
“Không hổ là anh Trần, quả nhiên khí độ phi phàm, tại hạ bội phục.” Phương Hàn Diệc vội vàng duỗi ngón tay cái, sau khi vuốt mông ngựa xong xuôi thì mới hướng mắt nhìn thi thể Tô Thiên Vũ. Dù đã được nước mưa xối rửa, nhưng Tô Thiên Vũ vẫn mở mắt trừng trừng, dáng vẻ vô cùng đáng sợ, Phương Hàn Diệc thầm kêu khổ trong lòng.
Trần Gia Bảo tiếp tục nói: “Xử lý thi thể Tô Thiên Vũ xong, anh có thể trở về nhà họ Phương trong đêm nay. Còn về phần sau khi về nhà họ Phương, nên nói gì, nên làm gì, tôi nghĩ không cần tôi phải nhiều lời đâu nhỉ?”
“Đã hiểu, nhà họ Phương tuyệt đối sẽ không là đối đầu với anh Trần.” Phương Hàn Diệc liên tục cam đoan.
Trong lúc vô tình, nhà họ Phương đã bị Trần Gia Bảo lôi xuống nước, nhà họ Sầm sẽ không tiếp tục tin tưởng nhà họ Phương, nhà họ Phương tất nhiên cũng không cần phải trợ giúp nhà họ Sầm đối phó với Trần Gia Bảo nữa. Huống chi, trên người anh ta còn trúng phải hóa thủy đan của Trần Gia Bảo, sống hay chết chẳng qua chỉ là một ý nghĩ của Trần Gia Bảo mà thôi, tất nhiên càng không dám làm kẻ địch của Trần Gia Bảo.
“Tốt lắm, cách một khoảng thời gian tôi sẽ cho anh một viên thuốc giải, tốt nhất anh nên cầu cho tôi sống lâu trăm tuổi.” Trần Gia Bảo gật gật đầu, duỗi lưng ưỡn ngực, bước vào trong xe SUV, ung dung thản nhiên nói: “Cuối cùng cũng có thể quay về tắm nước nóng rồi.”
Vũ Nhược Uyên nhìn bóng lưng Trần Gia Bảo, dáng vẻ kiêu ngạo trước đó đã biến mất, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Chỉ trong một đêm Trần Gia Bảo liên tục giết chết hai nhân vật truyền kỳ… Không, dựa vào những gì Phương Hàn Diệc nói, còn một vị cường giả Truyền Kỳ – Xà Thiên Lỗi thuộc nhà họ Xà khác cũng trúng độc Thiên Y Tán, chẳng sống được bao lâu.
Nói cách khác, có ba vị cường giả Truyền Kỳ chết trên tay Trần Gia Bảo, mà nguyên nhân chỉ vì khi ở trong quán bar Lư Bảo Quốc và Xà Chiến Thiên vì một cô gái mà khiêu khích Trần Gia Bảo, sau lại bị Trần Gia Bảo lợi dụng điều này, thuận nước đẩy thuyền làm suy yếu thực lực nhà họ Sầm trên phạm vi lớn.