Cuối cùng Hề Tại Tâm cũng được đưa về nhà họ Hề, những tưởng rằng anh ta có thể được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, bởi vì cơn đau đớn trên cánh tay bị cắt đứt mà hôn mê lần nữa Trong nhất thời, cả nhà họ Hề đều hoang mang, chỉ có cậu hai nhà họ Hề là Hề Như Kiên vẫn đang đắc ý, cười lạnh không ngừng.
Anh ta đã thèm muốn vị trí chủ nhân nhà họ Hề đã lâu. Nhưng hết lần này đến lần khác lại bị Hề Tại Tâm ngăn cản. Nếu cứ đà này thì người thừa kế nhà họ Hề nhất định sẽ rơi vào tay Hề Tại Tâm mất.
Giờ thì tốt rồi, Hề Tại Tâm tự tìm đường chết, bị Trần Gia Bảo và nhà họ Bạch làm cho tàn phế, đã hoàn toàn mất đi khả năng cạnh tranh vị trí thừa kế. Vậy Hề Như Kiên sẽ trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Hề. Đây là một cơ hội tốt với Hề Như Kiên.
Tất nhiên, tiền đề là sẽ không có bất cứ tai nạn nào xảy ra nữa. Ví dụ như nhà họ Hề sẽ không bị cậu Trần phá nát,…
“Xem ra đã đến lúc mình nên đi gặp Trần Gia Bảo. Chỉ cần có được sự ủng hộ của anh ta thì nhà họ Hề chỉ là vật có sẵn trong túi mà thôi.”
Trong lòng Hề Như Kiên đã có quyết định.
Mặc dù Hề Như Kiên và Trần Gia Bảo cũng có mâu thuẫn và anh ta cũng biết rằng yêu cầu gặp Trần Gia Bảo là cực kỳ nguy hiểm. Nhưng rủi ro càng cao thì phần thưởng càng lớn!
Trong khi đám người Hề Kim Thanh, Hề Như Kiên đang chạy đôn chạy đáo đến nhà họ Bạch ở thành phố Bắc Ninh để nhận lỗi. Trong lòng tràn ngập suy nghĩ họ có thể gặp được Trần Gia Bảo thì chợt hay tin anh đã rời khỏi nhà họ Bạch.
Hề Như Kiên không ngăn được nỗi thất vọng trong lòng. Chắc chỉ còn tìm cơ hội khác để gặp cậu Trần thôi.
Vào lúc này, ở tỉnh Phú Thọ, mưa phùn dày đặc. Hơn nửa tỉnh đều bị cơn mưa mùa thu bao phủ, nhiệt độ cũng mát mẻ hơn một chút.
Thành phố Long An là nơi tọa lạc mười gia tộc hàng đầu.
Trong một quán trà sang trọng và trang nhã ở trung tâm thành phố, Bùi Thanh Phong mặc một bộ áo Tôn Trung Sơn ngồi gần cửa sổ, nhìn màn mưa thu mờ ảo bên ngoài, nét mặt hơi trầm tư, không biết đang suy nghĩ gì.
Mới sáng nay, anh ta đã nhận được thông báo của Trần Gia Bảo hẹn anh ta gặp nhau ở chỗ này, cho dù Bùi Thanh Phong luôn tính toán trước mọi chuyện thì bây giờ cũng không khỏi lo lắng.
Kể từ khi Trần Gia Bảo sai người đưa thi thể của Khang Trường Minh trở về nhà họ Bùi và nói đó là quà tặng thì Bùi Thanh Phong vẫn luôn chờ đợi hành động tiếp theo của Trần Gia Bảo. Nhưng không ngờ, Trần Gia Bảo lại chủ động yêu cầu gặp anh ta ở quán trà này. Tuy rằng anh ta rất sợ hãi, nhưng dù sao đây cũng là trung tâm thành phố, rất đông người. Điều này cho thấy ít nhất Trần Gia Bảo sẽ không giết anh ta ở đây.
Trái tim bất an của Bùi Thanh Phong ít nhiều cũng được an ủi.
Đột nhiên, cửa quán trà bị đẩy ra, Trần Gia Bảo bước vào, trên tay vẫn còn cầm một tập hồ sơ, nhưng không biết bên trong là thứ gì.
Bùi Thanh Phong ngay lập tức đứng dậy, khẽ gật đầu với Trần Gia Bảo. Đây là sự tôn trọng đối với kẻ mạnh.
Trần Gia Bảo ngồi xuống bên cạnh Bùi Thanh Phong và gọi một cốc trà Đại Hồng Bào.
Bùi Thanh Phong cũng ngồi xuống, khóe miệng nở một nụ cười chua chát, nói: “Không ngờ anh lại mời tôi ra đây gặp mặt.”
Trần Gia Bảo nhướng mày cười: “Không ngờ cậu thật sự dám tới đây. Cậu không sợ tôi giết anh sao?”
“Tất nhiên là tôi sợ hãi rồi. Dù sao anh cũng là cậu Trần, Truyền Kỳ Kiếm Trảm, cao thủ càn quét hết các Tông sư. Tôi nghĩ toàn bộ tỉnh Phú Thọ không ai là không sợ anh.” Bùi Thanh Phong thẳng thắn thừa nhận nhận, sau đó nói tiếp: “Sau này tôi nghĩ lại, nếu anh thật sự muốn giết tôi, dù tôi có trốn ở nhà họ Bùi đi chăng nữa cũng không thể ngăn được anh. Vậy tại sao chúng ta lại không có một cuộc hẹn công khai chứ? Ít nhất, tôi tin rằng với sự bao dung của cậu Trần đây, sẽ không đến mức giết một người đến đúng hẹn.