Ba người Nakamoto Chiri là những sinh viên hàng đầu của đại học Đông Đô, đương nhiên có học tiếng Việt ở trường, nghe Trần Gia Bảo nói xong đồng loạt biến sắc.
Tần Thi Vân mím môi cười, ở Nhật Bản mà anh rể cũng dám nói những lời này, đúng là ngang ngược mà!
“Anh thế mà dám phách lối trước mặt chúng tôi, thật nực cười, tôi không thể không cảnh cáo anh, nơi đây là Nhật Bản, không phải là Việt Nam của mấy người, không đến lượt anh kiêu căng ở đây!”
Nakamoto Chiri đã nói bằng tiếng Việt, nhưng lại càng kiêu ngạo hơn, cười chế giễu, trong lòng thầm mắng Trần Gia Bảo là tên ngốc.
Yumi Nagai còn từng nhắc gã phải tìm một lý do dạy dỗ Trần Gia Bảo một phen, nào ngờ Trần Gia Bảo lại tự tìm chết, nói một câu đắc tội bọn họ, giờ thì hay rồi, lý do cũng không cần tìm nữa, chỉ dựa vào câu nói lúc này của Trần Gia Bảo là gã có thể động thủ, đánh gãy hai chân của Trần Gia Bảo được rồi.
Hai người còn lại cũng đưa ánh mắt bất thiện về phía Trần Gia Bảo, tên nhóc này dám giành phụ nữ với cậu Nagai, còn dám tự phụ trước mặt bọn họ, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua được!
Trong tiếng cười chế giễu, Trần Gia Bảo thờ ơ nói: “Đúng, anh nên mừng vì ở đây là Nhật Bản, vì nếu nơi đây là Việt Nam, anh mà dám nói những lời như thế với tôi thì chân anh đã gãy rồi.”
“Láo xược!” Nakamoto Chiri ngừng cười, nói: “Cô Tần, cô cũng nghe thấy rồi đó, anh ta kiêu căng, vô lễ, bản chất lại thấp kém như thế thật khiến người khác phẫn nộ!”
“Là một người dân Nhật Bản, tôi tuyệt đối không cho phép có người sỉ nhục ngay trước mặt chúng tôi, nên chúng tôi sẽ ra tay dạy cho anh ta một bài học, mong cô Tần hiểu cho.”
Tần Thi Vân chớp chớp mắt, sắc mặt kỳ lạ nói: “Anh chắc chắn muốn ra tay với anh rể tôi?”
“Đúng vậy, đây là cái giá cho việc anh ta dám sỉ nhục chúng tôi, hơn nữa cũng là trách nhiệm của một chủ tịch câu lạc bộ Karate như tôi.”
“Nếu anh đã muốn ra tay với anh rể tôi, vậy anh cứ tự nhiên, tôi không cản anh.” Tần Thi Vân nói xong, nhịn không được phì cười.
Một chủ tịch câu lạc bộ Karate mình thường như Nakamoto Chiri, đến một người học võ “Thông U Kỳ” như cô cũng đánh không lại, mà lại muốn đánh anh rể của cô ta, đúng thật buồn cười.
“Nhưng mà như vậy cũng tốt, để anh rể dạy dỗ cậu ra một chút, xem bọn họ có còn dám làm phiền anh rể nữa không.”
Tàn Thi Vân nghĩ đến đây, mí mắt chuyển động, dịu dàng như nước, ánh mắt hoàn toàn đặt trên người Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo nhìn ba người Nakamoto Chiri, nói: “Ba người các người muốn đánh với tôi?”
“Không phải chúng tôi, mà là tôi!” Nakamoto Chiri vặn cổ tay, phát ra tiếng rắc rắc, hất nhẹ tóc, thể hiện dáng vẻ lạnh lùng đắc ý nói: “Từ nhỏ tôi đã học Karate, đến nay cũng gần mười năm rồi, mỗi ngày ít nhất cũng luyện bốn năm tiếng, từng đoạt giải quán quân giải vô địch Karate toàn quốc dành cho sinh viên.”
“Bây giờ đối phó với người bình thường như anh, một mình tôi có thể đánh mười người, nếu lát nữa đánh gãy tay hoặc chân anh thì đừng trách tôi, vì đó là do anh tự làm tự chịu.”
“Tiếc quá.” Trần Gia Bảo lắc đầu, vẻ mặt đáng tiếc.
“Tiếc cái gì?” Nakamoto Chiri ngây ra, vô thức hỏi.
Trần Gia Bảo nói: “Cậu múa may gần mười năm rồi sao lại không đáng tiếc được, nếu cậu không hiểu “múa may” là gì, vậy để tôi giải thích cho.”
“Đó chính là, cậu luyện Karate này có thể hoa tay múa chân trước mặt người bình thường, nếu gặp phải cao thủ chân chính, thì không có tí tác dụng nào cả.”
“Anh… anh dám sỉ nhục tôi?” Nakamoto Chiri nhất thời tức giận, hai tay nắm chặt.