Ân Thập Phương vừa chơi cờ vừa giải thích, lời nói mang ý cười khanh khách, nhưng con đường cờ vua lại bắt đầu từng bước ép chặt, chứa đầy sát khí.
Trần Gia Bảo đột nhiên hiểu ra, nói:
“Có nghĩa ông hoài nghi tôi cùng Lưu Ly, là từ thánh địa thần bí kia đến?”
Đám người Ân Thập Phương, Ân Dương tuy rằng không nói, nhưng nhìn ánh mắt của bọn họ, lại rõ ràng nghĩ như vậy. Thậm chí, ngay cả Vũ Nhược Uyên cũng cảm thấy suy đoán của Ân Thập Phương đúng, nếu không, không giải thích được vì sao Trần Gia Bảo và Lưu Ly lại lợi hại như vậy, tu vi cảnh giới cách xa những người cùng tuổi.
Trần Gia Bảo đem “xe” di chuyển ngang ra, một bên hóa giải thế công kích trên bàn cờ, một bên lắc đầu cười nói:
“Tôi có thể cam đoan, bất kể là tôi hay Lưu Ly, đều không phải từ cái gọi là Thánh Địa kia tới, càng không biết cái Thánh Địa kia ở đâu.”
Sau khi nói xong, Trần Gia Bảo đột nhiên ngây ngẩn cả người, nhớ lại lúc trước ở núi Yên Tử, Liễu Thành Phùng mời Tôn Khai Sơn đến cướp đoạt “Phật cốt xá lợi” của Lưu Ly, điều kiện hình như chính là nói cho Tôn Khai Sơn bọn họ một nơi cụ thể thần bí nào đó.
Tinh thần mấy cậu ấm Ân Dương và Ân Kim Lỗi chấn động, bọn họ muốn xem thử Trần Gia Bảo có thần kỳ như trong truyền thuyết hay không.
Trần Gia Bảo tuy bất ngờ trước quân cờ thần tốc này nhưng lại không hề nao núng: “Quân cờ này còn không ăn nổi, thôi trả quân mã này cho ông.”
Chỉ thấy Trần Gia Bảo dùng phương pháp Vô Cực Quyền, bàn tay khẽ vuốt, quân cờ xoay một vòng trong lòng bàn tay anh rồi bay thẳng về phía Ân Thập Phương với tốc độ cực nhanh.
Lấy nhu chế cương!
Ân Thập Phương cực kỳ kinh ngạc, sự hứng thú và háo thắng cũng tăng vọt, ông ta cười lớn: “Nước cờ hay!”
Một quyền của ông ta vừa ra, tách một tiếng, quân cờ vỡ tan một cách thô bạo.
Tiếp sau đó trong tay áo ông ta như có một cơn cuồng phong ập đến, tất cả các quân cờ trên bàn đều lũ lượt bay về phía Trần Gia Bảo như mưa rền gió dữ không thể chống đỡ.
Mấy người Vũ Nhược Uyên và Ân Kim Lỗi không đủ trình nên vội vàng lùi về phía sau tránh bị thương.
Trần Gia Bảo hừ nhẹ, bàn tay phải bất ngờ đập lên mép bàn đá, một tiếng động lớn qua đi cả chiếc bàn đá cứng rắn bay lên chắn trước mặt anh.
Ngay sau đó là một loạt tiếng lộp bộp trầm đục vang lên khi các quân cờ cắm vào mặt bàn.
Nhưng mà cường giả “Truyền kì trung kì” thì phải có thực lực cực kì cao, gần như chỉ giằng co trong một khoảnh khắc, quân cờ đã có thể bắn xuyên qua bàn đá, đâm thẳng tới chỗ của Trần Gia Bảo. Dù lực bay tới của quân cờ đã bị giảm, nhưng đối với Trần Gia Bảo thì như vậy đã đủ rồi!
Tay Trần Gia Bảo nắm lại theo kiếm quyết, trên đầu ngón tay có hàng vạn kiếm khí tung hoành ngang dọc, ào ào bắn thẳng vào các quân cờ xung quanh.
Mấy chục quân cờ lần lượt vỡ vụn trên không, bụi bay đầy trời.
Đột nhiên, một tiếng “ầm ầm” vang lên, bàn đá giữa không trung bị đánh nát bởi một cú đấm, lực đánh cực mạnh từ cú đấm đó của Ân Thập Phương tiếp tục đánh thẳng tới trán của Trần Gia Bảo.
Luồng khí cực mạnh từ trong đình nghỉ mát bắn ra bốn phía, hai người Vũ Nhược Uyên và Ân Kim Lỗi đều cảm thấy đầu choáng mắt hoa, chỉ có thể tiếp tục lui về phía sau, trong lòng hoàn toàn sợ hãi.