Đột nhiên có tia sáng chợt lóe trong đầu của anh ta, nhất thời anh ta đã thông suốt mọi chuyện, nói nhỏ với Vũ Nhuận Nguyệt: “Chị, không phải là chị đã sớm biết rồi đấy chứ?”
Vũ Nhuận Nguyệt gật đầu với vẻ bất đắc dĩ, buồn rầu nói: “Trong những cuộc thi Đông y trước đây, người giành giải quán quân luôn là người nhà họ Vũ, ai mà ngờ được, y thuật của Trần Gia Bảo lại cao minh đến thế?”
Vũ Hoàng Việt cười khổ nói: “Chậc, hiện tại Trần Gia Bảo đã đoạt giải quán quân cho nên nhà họ Vũ chúng ta thật sự đam lao phải theo lao rồi, chỉ sợ hôm nay sẽ lại gây ra một màn sóng gió lớn.”Tên miền mới của bên mình là Vietwriter.vn. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Lúc này, Vũ Vô Song liếc mắt nhìn xuống Trần Gia Bảo, tiếp tục cười khổ nói: “Ai ngờ y thuật của Trần Gia Bảo lại cao đến mức đó, rõ ràng có ba phần liên quan đến Quỷ Môn Thập Tam Châm trong đề thi, nhưng đột nhiên Long Trạch Việt và Phương Hàn Diệc lại đến phá rối, thế mà Trần Gia Bảo vẫn có thể đoạt được vị trí quán quân, thật sự là ngoài ý muốn.”
Vũ Lâm Giang lắc đầu với vẻ vô cùng thất vọng, nói: “Con cũng đã 40, 50 tuổi đầu rồi, mà sao lại dám cả gan làm loạn như thế, danh dự của nhà họ Vũ không thể bị hủy hoại ở trong tay của chúng ta được, tuy rằng Vọng Ngọc Chi trân quý nhưng dù sao cũng chỉ là vật chết, chỉ còn danh dự vẫn còn tốt đẹp thì nhà họ Vũ mới thể thịnh mãi không suy, hiện tại mọi chuyện đã đến nước này, con cứ mang Vọng Ngọc Chi tới đây giao cho Trần Gia Bảo đi.”
Tuy rằng ông ta xem trọng Trần Gia Bảo, thậm chí còn có thể đem Châm Cứu Thiên Giáp Kinh đưa cho Trần Gia Bảo, thế nhưng nghĩ đến cảnh phải giao Vọng Ngọc Chi cho Trần Gia Bảo thì trong lòng của ông ta lại vô cùng đau đớn bởi vì Vọng Ngọc Chi có công dụng có thể kéo dài tuổi thọ, đối với một ông lão gần đất xa trời như ông ta mà nói thì Vọng Ngọc Chi chính là món bảo bối trân quý nhất trên thế gian này.
“Vọng Ngọc Chi chính là chí bảo của nhà họ Vũ, cho nên tuyệt đối không thể giao cho Trần Gia Bảo được, chuyện này cứ giao cho tôi đi, ngay cả cho dù hiện tại thanh danh của nhà họ Vũ có bại hoại đi nữa thì sau này chúng ta nghĩ cách bù lại sau cũng được.”
Sau khi Vũ Vô Song nói xong thì kiên định nhìn về phía Trần Gia Bảo, tuy rằng không sử dụng mic nhưng ông ta sử dụng sức mạnh của “Truyền kỳ sơ kỳ” khiến cho lời nói có thể vang xa cho nên tất cả mọi người đều có thể nghe được rõ ràng: “Trần Gia Bảo, cậu thay đổi điều kiện khác đi, Vọng Ngọc Chi không thể cho cậu được.”
Trong lòng của Vũ Lâm Giang vô cùng kinh hãi, nói: “Đồ ngu xuẩn, con làm vậy có khác nào vu cho nhà họ Vũ tội bất nghĩa chứ…”
Tuy rằng Vũ Vô Song luôn kính trọng Vũ Lâm Giang, thế nhưng hiện tại ông ta không cho là đúng, nhà họ Vũ ở Quỷ Y Môn trước kia cũng làm ra không ít chuyện phóng hỏa giết người, nếu như hiện tại có cự tuyệt thỏa thuận trước mặt tất cả mọi người thì có sao chứ? Huống chi, Vũ Vô Song còn định lấy Vọng Ngọc Chi để kéo dài tuổi thọ, hướng tới cảnh giới cao nhất trong võ đạo.
Cho nên mặc kệ người xem như thế nào thì ông ta cũng không thể đem Vọng Ngọc Chi đem giao cho Trần Gia Bảo được.
Đa số người xung quanh đều vô cùng sửng sốt, Vọng Ngọc Chi rốt cuộc là đồ vật gì mà nhà họ Vũ lại coi trọng nó như vậy.
Chỉ có một số ít người biết đến Vọng Ngọc Chi ví dụ như Khương Ngọc thì khiếp sợ không thôi, há to miệng nói: “Nhà họ Vũ vậy mà lại có Vọng Ngọc Chi ư?”
“Ngọc Ngọc, Vọng Ngọc Chi là thứ gì?” Hồng Y mạch trợn to hai mắt tò mò hỏi.
Khương Ngọc liền nói ra công dụng của Vọng Ngọc Chi một lần, cuối cùng cô ta khó có thể tin được nói: “Không ngờ nhà họ Vũ lại có Vọng Ngọc Chi, hơn nữa nghe ra lời nói vừa rồi của nhà họ Vũ thì nếu như tôi đoán không sai, bọn họ đã bọn họ đã có ước định trước với Trần Gia Bảo rằng sẽ đem Vọng Ngọc Chi cho Trần Gia Bảo, hiện tại bọn họ muốn đổi ý.”