Tuy nhiên, khi Trần Gia Bảo đi đến tập đoàn Ninh Hòa, lại được biết các thành viên của gia tộc Takashima đã rời đi từ nửa giờ trước, hơn nữa cũng không ai biết họ đã đi đâu.
“Có vẻ như Terai Chika cũng không có quay về tập đoàn Ninh Hòa, nhưng lại thông báo cho các thành viên khác có liên quan để cho bọn họ sớm rút lui. Người phụ nữ Nhật Bản này còn suy nghĩ rất tinh tế. Giữa biển người mờ mịt, cô ta lại cố tình tránh né, xem ra để tìm được cô ta cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Nhiệm vụ trước mắt chính là ngăn chặn không cho Terai Chika mang theo “Ngọc tỷ Truyền Quốc” trốn trở về Nhật Bản. Hiện tại chỉ có thể dựa vào thế lực của nhà họ Ngụy ở tỉnh Phú Thọ để cho nhà họ Ngụy đi tìm Terai Chika.
Trần Gia Bảo bước ra khỏi cổng tập đoàn Ninh Hòa, trong lòng dâng lên một trận tiếc hận. Nếu không phải Kobayashi Shino liều mạng chặn lại thì anh đã bắt được Terai Chika rồi. Xem ra những tên mặt nóng dán mông lạnh này chẳng những đáng chết mà còn vô cùng vướng víu.
Trần Gia Bảo thầm than thở một tiếng, có chút do dự ngồi vào trong xe, lấy điện thoại di động ra, bấm số của Ngụy Phong Lăng.
Bên kia điện thoại lập tức truyền đến giọng nói kinh ngạc của Ngụy Phong Lăng: “Gia Bảo, tôi đang định gọi cho cậu, ai ngờ đâu cậu lại chủ động gọi cho tôi.”
Trần Gia Bảo có chút ngạc nhiên rồi nói: “Vậy để tôi nói trước nha, việc của tôi có chút gấp.”
Sau đó, Trần Gia Bảo kể lại câu chuyện của Terai Chika một lần, cuối cùng nói: “Terai Chika rất có thể trong một thời gian ngắn sẽ rời khỏi Việt Nam. Tôi hy vọng cậu có thể cử thật nhiều người mau chóng tìm ra tung tích của Terai Chika để ngăn chặn cô ta mang “Ngọc tỷ Truyền Quốc” trở về nước.”
Ngụy Phong Lăng biết tính chất nghiêm trọng của vấn đề, lập tức trầm giọng nói: “Tôi hiểu rồi, “Ngọc tỷ Truyền Quốc” là một bảo vật quốc gia của Việt Nam, tuyệt đối không được phép để cô ta mang về Nhật Bản. Tôi sẽ phân phó xuống ngay, phái đội hộ vệ cùng nhân thủ nhà họ Ngụy để cho bọn họ tìm tung tích của Terai Chika.”
“Cảm ơn, đúng rồi, cậu vừa nói muốn gọi điện thoại cho tôi, là có chuyện gì sao?” Trần Gia Bảo tò mò hỏi, hiện tại nhà họ Ngụy vừa mới chiếm lấy nhà họ Tang, hẳn là phải bận đến sứt đầu mẻ trán mới đúng chứ? Chẳng lẽ là tập đoàn Tang Thiên lại có người không phục? Lại làm ra trò ngu ngốc gì rồi sao?
“Là như này. Vừa rồi cô cả nhà họ Bạch gọi điện cho tôi. Cô ấy muốn gặp mặt cậu, hơn nữa cũng đã hẹn cả thời gian và địa điểm rồi. 8 giờ tối nay cô ấy sẽ ở bên hồ của khách sạn Yên Bái đợi cậu.”
Trần Gia Bảo kỳ lạ nói: “Cô cả của nhà họ Bạch, tôi có biết cô ấy không, hơn nữa sao cô ấy lại biết tôi đang ở thành phố Yên Bái?”
Từ trong điện thoại truyền đến thanh âm giải thích của Ngụy Phong Lăng: “Cậu quên mất rồi, lúc trước khi ở trong thành đổ thạch Tôn Trương Đồng, có một người phụ nữ xinh đẹp tên là Hoắc Nhã Vân, hẹn với cậu sẽ bỏ ra 100 triệu đồng tiền Việt Nam để mua một chiếc nhẫn ngọc bằng đá rồng. Hoắc Nhã Vân chính là thư ký cho cô cả nhà họ Bạch, Bạch Ngọc Thanh.
Nhà họ Bạch ở tỉnh Phú Thọ đứng thứ ba trong mười đại gia tộc mà người phụ nữ Bạch Ngọc Thanh này không chỉ cực kỳ xinh đẹp, mà năng lực cũng rất mạnh. Cô ta là một phụ nữ rất không thể hiểu thấu được trong toàn bộ tỉnh Phú Thọ. Về phần cô ta làm sao biết cậu đang ở thành phố Yên Bái thì tôi không biết, nhưng, cô ta đã muốn hẹn gặp cậu, cậu không ngại thì cũng có thể đến gặp cô ta tối nay và xem cô ta muốn làm gì.”
“Được rồi, tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ đi gặp cô ta.”
Sau khi Trần Gia Bảo cúp điện thoại, nghĩ ngợi một chút, liền lái xe trở về khách sạn tìm Liễu Ngọc Phi. Dù sao cũng lấy lần đầu tiên của cô ấy vào tối hôm qua. Đối với một người phụ nữ mà nói thì đây là thời khắc nhạy cảm. Nếu hiện tại không có tung tích của Terai Chika, không bằng quay lại bầu bạn cùng với Liễu Ngọc Phi nhiều một chút.
Sau khi đến phòng tổng thống của một khách sạn năm sao, Trần Gia Bảo vừa mở cửa bước vào, Liễu Ngọc Phi đã ngạc nhiên kêu lên một tiếng rồi trực tiếp nhảy xuống chiếc giường êm ái, ôm chặt lấy Trần Gia Bảo.