Dưới sự ảnh hưởng của môi trường xung quanh, Bạch Ngọc Thanh hoàn toàn chìm đắm vào tiết tấu của điệu nhảy, cơ thể càng ngày càng nóng bỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, càng tiến gần hơn tới cơ thể của Trần Gia Bảo để Trần Gia Bảo chiếm tiện nghi.
Có không ít người có lòng dạ xấu xa, lấy nhảy múa che đậy để từ từ tiến gần tới thân thể của Bạch Ngọc Thanh, muốn nhân cơ hội này chiếm tiện nghi của Bạch Ngọc Thanh.
Trần Gia Bảo nhìn quanh một vòng, làm sao không biết ý đồ của đám người xung quanh cho được? Mặc dù bên ngoài không có biểu cảm gì nhưng trên thực tế lại phóng nội kình ra bên ngoài, hình thành một bức tường chân khí ngăn cách, bao phủ toàn bộ xung quanh trong phạm vi hai mét.
Sau khi dám người đó đụng phải bức tường không khí liền lần lượt bị ngăn trở lùi ra sau, trong lòng vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, còn nghĩ rằng uống nhiều rượu nên sinh ra ảo giác.
Khi điệu nhảy nóng bỏng kết thúc, khuôn mặt Bạch Ngọc Thanh đỏ bừng, thở hổn hển, ánh mắt tràn đầy vẻ hưng phấn, thân thể dính chặt vào Trần Gia Bảo.
Trong ánh mắt vừa ghen tị vừa căm hận của mọi người, Trần Gia Bảo cười nói: “Không hổ là Ngọc Thanh, người đã đẹp, nhảy cũng đẹp.”
“Đương nhiên.” Bạch Ngọc Thanh vui vẻ, thở hổn hển, hơi thở mang theo hương hoa, bởi vì hai người đứng gần nhau nên hơi thở ấm nóng từ trong miệng cô ta phả lên cổ Trần Gia Bảo.
“Đi, trở lại quầy bar tiếp tục uống rượu.”
Trần Gia Bảo ôm lấy eo Bạch Ngọc Thanh, quay lại quầy bar.
Bị ảnh hưởng bởi khung cảnh nóng bỏng xung quanh, cộng thêm việc Bạch Ngọc Thanh vốn đã có ấn tượng tốt về Trần Gia Bảo, cô ta để Trần Gia Bảo ôm, trong lòng vẫn nhớ lại sự phấn khích khi khiêu vũ với Trần Gia Bảo lúc nãy.
Sau khi trở lại quầy rượu ngồi xuống, Trần Gia Bảo gọi hai ly rượu lạnh, đẩy một ly đến trước mặt Bạch Ngọc Thanh, hỏi: “Thần tiên rơi xuống bụi trần có cảm giác thế nào?”
Bạch Ngọc Thanh đỏ mặt, uống một hớp rượu, hơi nghiêng đầu suy nghĩ, nghiêm túc cười nói: “Không tồi, cảm thấy không có ràng buộc, không có phiền muộn, muốn làm gì thì làm, cảm giác này thật tuyệt vời, ít nhất thì cũng thoải mái hơn rất nhiều so với việc làm cô cả nhà họ Bạch.
“Ha, cái này gọi là trải nghiệm cuộc sống của người bình thường.” Trần Gia Bảo cười tủm tỉm, đột nhiên vươn tay sờ đầu Bạch Ngọc Thanh, nói: “Bình thường Ngọc Thanh đã quen ngồi trên cao, bây giờ được trải nghiệm cảm giác của người bình thường, tất nhiên sẽ cảm thấy khác lạ.”
“Anh nói cũng có lý.” Bạch Ngọc Thanh uống thêm một ngụm rượu, uống cạn rượu trong ly, sau đó đột nhiên quay đầu nhìn Trần Gia Bảo, chờ mong nói: “Nếu lần sau tôi muốn đến quán bar, anh còn đi cùng tôi không?”
Trần Gia Bảo mỉm cười, đang chuẩn bị mở miệng trả lời.
Trái tim Bạch Ngọc Thanh nhảy dựng, không hiểu sao lại bắt đầu kích động, đột nhiên, một ly rượu đặt xuống trước mặt cô ta, đồng thời có một giọng nói vang lên: “Cô gái xinh đẹp, tôi mời cô uống rượu sau đó cô ra nhảy cùng tôi một bài, thế nào?”
Bạch Ngọc Thanh quay đầu lại nhìn, thấy bên cạnh là một người đàn ông mặc áo sơ mi, ngoại hình trắng nõn, mềm mại như con gái, trên người tỏa ra mùi rượu.
Thanh niên này tên là Mông Chí Phàm, cháu trai của chủ quán bar, dựa vào vẻ ngoài điển trai và thân phận cháu trai của chủ quán bar mà thường đi cưa cẩm phụ nữ trong quán. Hôm nay từ khi Bạch Ngọc Thanh bước vào, anh ta đã bị vẻ xinh đẹp tuyệt trần của cô ta thu hút. Anh ta cảm thấy những người phụ nữ trước đây từng lên giường với mình đều không có gì đặc biệt, không nhịn được muốn đem Bạch Ngọc Thanh về tay để trêu đùa.
Vì vậy, anh ta vẫn luôn để ý đến Bạch Ngọc Thanh, đặc biệt là vừa rồi khi Bạch Ngọc Thanh nhảy trên sàn nhảy khiến trái tim anh ta nóng lên, hận không thể đặt người đẹp Bạch Ngọc Thanh xuống dưới thân ngay lập tức. Mãi mới đợi được đến khi Bạch Ngọc Thanh nhảy xong, anh ta lập tức vui vẻ chạy tới bắt chuyện. Còn về Trần Gia Bảo đang ở bên cạnh Bạch Ngọc Thanh, Mông Chí Phàm không thèm để ý tới, dù sao quán bar này cũng là địa bàn của anh ta, nếu Trần Gia Bảo dám ngăn cản, anh ta sẽ gọi người đến đánh Trần Gia Bảo.
Khóe miệng Trần Gia Bảo càng cong lên, người cần tới vẫn phải tới, đột nhiên nói: “Đem hai chai rượu đến đây, nghe kỹ, là “chai”, không phải “cốc”.”