Lưu Ly xoay người đi về phía Trần Gia Bảo, đưa lưng lại với Vũ Lâm Giang: “Chuẩn bị hai gian phòng an tĩnh, tôi và Trần Gia Bảo tạm thời ở lại.”
Vũ Lâm Giang cũng nhận mệnh, mặc kệ Lưu Ly sai bảo gì ông ta đều đồng ý: “Xin cô yên tâm, tôi lập tức chuẩn bị tốt ngay đây.”
Lưu Ly đi tới trước mặt Trần Gia Bảo, ánh mắt không còn sắc bén, mỉm cười như nụ hoa nở rộ đầu xuân, sáng lạn vô cùng: “Anh bị thương quá nặng, trước ở lại tạm hai ngày đã, nuôi cho khỏe rồi tính.”
Đề nghị của Lưu Ly hoàn toàn hợp ý Trần Gia Bảo, linh khí trên núi Vụ Ẩn dồi dào vô cùng, dưỡng thương ở đây hiệu quả rõ rệt, lại thêm có cường giả siêu cấp là cô ở đây, anh không cần lo nhà họ Vũ gây rối cái gì, gật đầu đáp lời: “Không thành vấn đề, vừa hay tôi cũng có rất nhiều vấn đề cũng muốn hỏi cô.”
“Tôi biết anh muốn hỏi cái gì, tìm phòng cho anh nghỉ ngơi đã, chờ anh không sao rồi tôi lại từ từ nói anh nghe.”
Lưu Ly nói xong lại quay sang Vũ Lâm Giang, đối phương hiểu ý, vội vàng nói: “Mời hai vị đi theo tôi, tôi đưa hai người đến trang viên nhà họ Vũ nghỉ tạm.”
Lưu Ly gật đầu, sóng vai với Trần Gia Bảo đi theo Vũ Lâm Giang đến trang viên nhà họ Vũ.
Mà trên quảng trường, người nhà họ Vũ có mặt đều than thở, bọn họ trả giá lớn như thế, thiệt hại vài vị Bán Bước Truyền Kỳ và “Truyền kỳ sơ kỳ” vào tay Trần Gia Bảo, kết quả lại vẫn không bắt được đối phương, đã vậy còn phải cống hiến Vọng Ngọc Chi cho người ta, lần này nhà họ Vũ thiệt to rồi.
Vũ Vô Song lại tức giận phát điên, người như già thêm cả chục tuổi. Không duyên không cớ đắc tội Trần Gia Bảo, làm hỏng danh dự núi Vụ Ẩn, cuối cùng còn không đạt được bất cứ cái gì, chưa từng thấy bọn họ lỗ vốn như vậy.
Vũ Nhuận Nguyệt lại thở phào nhẹ nhõm, người nhà họ Vũ trừ chú Hai bị đứt tay cũng còn một người chưa chết, người chết đều là nhánh khác nhà bọn họ và người nhà họ Sầm. Mà bằng y thuật nhà họ Vũ, cánh tay của chú Hai hoàn toàn có thể nối lại, cho nên núi Vụ Ẩn tổn thất cũng không lớn, Trần Gia Bảo cũng có thể toàn thân mà lui. Kết quả này trong mắt Vũ Nhuận Nguyệt chính là tốt nhất.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Trần Gia Bảo sau này không quay lại núi Vụ Ẩn báo thù!
“Xem ra mình cần đàm phán với Trần Gia Bảo một phen, không cần biết làm thế nào đều phải ngăn cản anh suy nghĩ muốn tìm nhà họ Vũ báo thù.”
Vũ Nhuận Nguyệt nghĩ đến đây thì cũng đứng lên đi về sau trang viên nhà họ Vũ.
Đám người trung y thế gia đến tham gia thấy Trần Gia Bảo đã rời đi cũng đều cảm thấy hâm mộ, tất nhiên, bọn họ hiểu rõ dù là Vọng Ngọc Chi hay dược liệu quý hiếm khác đều là do Trần Gia Bảo dùng mạng đổi về, bọn họ hâm mộ cũng vô dụng.
Trong đám người, Hồng Yến Nhi và Khương Ngọc thở phào một hơi, dây thần kinh căng thẳng từ đầu trận chiến cũng buông lỏng, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào sau lưng hai người đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Chờ Trần Gia Bảo và Lưu Ly đi khuất rồi, Vũ Nhược Uyên mới chợt dậm chân, tức giận mắng: “Rác rưởi, còn nói cái gì nhà họ Sầm kaf thế gia đứng đầu, ngay cả Trần Gia Bảo cũng không bắt được, thật vô dụng!”
Cô ta vung kiếm Thất Tinh lên, kiếm khí đánh thẳng vào tượng băng cách đó không xa.
“Răng rắc” một tiếng, tượng băng nứt vỡ thành vô số bông tuyết nhỏ mịn.
Mọi người xung quanh giật thót, không dám thở mạnh, đây chính là thi thể cường giả truyền kỳ nhà họ Sầm nha, Vũ Nhược Uyên cứ thế đánh nát rồi? Ngất mất, thật không hổ danh yêu nữ nhà họ Vũ.
“Trần Gia Bảo, một ngày nào đó, không cần biết là y thuật hay võ đạo, tôi chắc chắn phải thắng được anh!”
Vũ Nhược Uyên nắm chặt nắm tay, phất tay áo xoay người rời đi.
“Đáng sợ, thật là đáng sợ, trên đời này còn có người phụ nữ mạnh bạo như vậy à?”
Phương Hàn Diệc kinh hãi cảm thán.