“Gia Bảo, chúng ta trở về thành phố Yên Bái hả? Liễu Ngọc Phi ngồi ở ghế lái phụ, thắt dây an toàn.
“Không, đi đến thành phố Thái Bình, tôi có vài chuyện quan trọng, cần Ngụy Phong Lăng đi làm.”
Trần Gia Bảo nói xong, chân đạp ga, lái xe về phía thành phố Thái Bình.
Liễu Ngọc Phi tò mò hỏi: “Là chuyện gì vậy?”
Trong mắt Trần Gia Bảo hiện lên một tia sắc nét, nói: “Đám người Cung Thiên Kinh và Hề Vũ Triều một khi chết, mười gia tộc lớn gia tộc, không, chuẩn xác mà nói là bảy đại gia tộc bị tổn thất nặng nề, nhưng chỉ như vậy thì vẫn chưa đủ, hiện tại đã đến lúc để bọn họ phải chân chính trả giá đắt, tôi muốn bọn họ phải xóa tên khỏi tỉnh Phú Thọ.”
Lúc anh nói những lời này, trong lúc cố ý hay vô tình đã đem nhà họ Bạch loại trừ ra ngoài, nghĩ tới Bạch Ngọc Thanh, Trần Gia Bảo lại ập một trận phiền não khó hiểu.
Lại nói sau khi Trần Gia Bảo lái xe rời đi, Vương Hạo cũng nghe theo Trần Gia Bảo phân phó, mang theo mười mấy nhân viên, thẳng đường đi về phía rừng trúc núi Văn Hổ, dự định đi nhận thi thể cho đám người Cung Thiên Kinh và Hề Vũ Triều.
Nửa giờ sau, bọn họ đã đi tới rìa rừng trúc, một đội viên đột nhiên nói: “Vương đội, cậu Trần chúng ta thật sự là nghịch thiên đến nổ tung, một vị cường giả truyền kỳ, cộng thêm mười một vị tông sư cường giả, dĩ nhiên đều bị cậu Trần giết ngược lại rồi, chẳng lẽ cậu Trần đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên rồi?”
Đội viên này tên là Điền Chí, trong nhận thức trước kia của anh ta, ngoại trừ siêu cấp cường giả cảnh giới Tiên Thiên ra, trên đời này còn có ai có thể chém giết cường giả truyền kỳ? Càng đừng nói lần này Trần Gia Bảo phải đối mặt, vẫn là truyền kỳ cường giả và mười một vị tông sư cường giả vây công!
Cho nên Điền Chí không thể không hoài nghi, Trần Gia Bảo có thể đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên huyền diệu lại huyền bí đó trong truyền thuyết.
“Không có khả năng.” Vương Hạo lắc đầu nói: “Tôi từng đặc biệt hỏi đội trưởng Liễu, cảnh giới cậu Trần đích thật là Tông sư hậu kỳ, trừ phi đội trưởng Liễu lừa gạt tôi, chỉ là vì sao cậu Trần có thể chém giết cường giả truyền kỳ, tôi cũng không rõ lắm.”
Đương nhiên, hiện tại Trần Gia Bảo đã đột phá tới “nửa bước truyền kỳ”, đây không phải là điều Vương Hạo có thể biết.
Điền Chí vẫn muốn nói cái gì, đột nhiên, Vương Hạo khẽ nhíu mày, nói: “Các người ngửi thấy không, trong gió núi có một tia mùi máu tanh, điều này chứng tỏ chúng ta sắp tới nơi rồi, tăng tốc độ, tranh thủ hôm nay đem ‘Đại Lễ’ tặng cho mười gia tộc lớn.”
Bọn họ càng đi về phía trước, mùi máu tanh trong gió càng nồng đậm, bọn họ càng kinh hãi, đến lúc bọn họ đi tới địa điểm giao chiến, đã hoàn toàn khiếp sợ.
Chỉ thấy chung quanh khắp nơi đều là thi thể, mặt đất đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ đen, mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trong không khí, mà điều càng chấn động chính là mặt đất trong rừng trúc khắp nơi đều là vết nứt thật dài, trong vòng năm mươi mét vỡ vụn không hết, vô số tu trúc bẻ gãy trên mặt đất, so với cảnh tượng bị bão cuốn qua còn khoa trương hơn, khắp nơi cho thấy nơi này vừa mới xảy ra một trận quyết chiến thảm thiết!
“Khó trách cậu Trần cả người đẫm máu, nơi này quả thực quá thảm thiết.” Điền Chí kinh ngạc nói.
Nội tâm Vương Hạo cũng khiếp sợ, bất quá dù sao anh ta cũng là người phụ trách, lúc nào cũng nhớ rõ nhiệm vụ của mình, lập tức nói: “Đừng hoảng sợ, mau đi xem xét phân biệt thi thể, đến lúc đó còn phải đem bọn họ làm ‘đại lễ’ đưa về nữa.”
“Rõ, Vương đội.”
Đám người Điền Chí đáp một tiếng, lập tức phân tán ra đi thu dọn thi thể.
Đột nhiên có người kinh hô một tiếng, nói: “Vương đội, mau tới đây, tôi tìm được thi thể tông sư nhà họ Hề, Hề Vũ Triều, trời ơi, ngay cả tay của ông ta cũng bị chặt đứt, chết thật thảm mà.”