Nghĩ đến đây, Kinh Hoàng Thái không chút do dự, nhanh chóng khép chặt nắm tay lui về phía sau. Vậy nhưng quyền này của ông ta là dùng toàn lực đánh ra, nói rút là rút được ngay sao? Hơn nữa, nhát kiếm của Trần Gia Bảo quá nhanh và dữ tợn, làm sao ông ta có thể dễ dàng tránh được?
Khoảnh khắc tiếp theo, Trần Gia Bảo hướng thanh kiếm về phía trước, đâm thẳng lên như tia chớp, ngay lập tức để lại một vết máu trên xương bả vai của Kinh Hoàng Thái.
Kinh Hoàng Thái đau đớn kêu lên một tiếng, bờ vai đã rớm máu tươi, nhanh chóng nhảy lùi về phía sau.
Được như vậy là do ông ta nhận thức được tình hình không khả quan rồi kịp thời dừng lại, nếu không thì bây giờ tay phải của ông ta đã bị nhát kiếm của Trần Gia Bảo chặt đứt rồi.
Kinh Hoàng Thái nhảy lùi lại cách đó ba mét, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, nghĩ đến cảnh lần đầu tiên bản thân giao đấu với Trần Gia Bảo, nội công bị Trần Gia Bảo hút đi, ông ta đột nhiên mất giọng, nói: “Cậu… cậu đã hấp thu nội công của Tôn Kỳ, rồi sau đó quay sang tấn công tôi?”
Kiếm quang của Trần Gia Bảo đột nhiên biến mất, vẻ mặt anh thờ ơ, hào quang kiếm khí tuyệt đẹp bên trong vòng xoáy càng tôn lên vẻ bất khả chiến bại của anh, anh nói: “Đương nhiên là tôi đã hấp thụ nội lực của các ông để tăng cường sức mạnh cho bản thân, sau đó lại đánh lại các ông. Đáng tiếc thật đất, phải mất nhiều thời gian như vậy mấy người mới nhận ra rằng, võ đạo ở tỉnh Phú Thọ mấy người đúng là làm cho người ta thất vọng!”
Ngay khi những lời này được nói ra, Kinh Hoàng Thái và Tôn Kỳ lập tức kinh hãi biến sắc, nội tâm chấn động không ngừng!
Bảo sao các đòn tấn công của họ vào Trần Gia Bảo lại không hiệu quả, thảo nào Trần Gia Bảo lại có thể thong dong lấy một địch hai như vậy, chẳng trách các chiêu thức của Trần Gia Bảo còn mạnh hơn nhiều so với các bậc cường giả tông sư hậu kỳ, hóa ra là hấp thu sức mạnh của họ để chống lại, còn có phương thức chiến đấu đặc biệt như vậy sao?
Cả hai người Kinh Hoàng Thái và Tôn Kỳ đều cảm thấy tuyệt vọng trong lòng!
“Chiêu cuối cùng , sống chết sẽ rõ!”
Giọng nói lạnh lùng của Trần Gia Bảo đột ngột vang lên, cánh tay phải đang cầm kiếm bỗng dưng chỉ thẳng lên trời, vô số kiếm khí lượn vòng theo vòng tròn bên trong của cơn lốc xoáy lần lượt chĩa chéo xuống hai người Kinh Hoàng Thái và Tôn Kỳ.
Ngay lúc ấy, một kiếm ý mạnh mẽ khóa chặt hai người lại.
Kinh Hoàng Thái và Tôn Kỳ nhìn nhau, nói gì đi nữa họ đều là những cường giả tông sư hậu kỳ, cho dù trong lòng tuyệt vọng, nhưng khi đối mặt với chiêu quyết định sinh tử cuối cùng, bọn họ tuyệt đối không thể khoanh tay chịu chết!
Trần Gia Bảo vung kiếm chỉ, vô số kiếm khí bắn ra!
Một chiêu cuối cùng, sống chết đã định!
Trong căn phòng ở câu lạc bộ Sakura, có hai người phụ nữ Lưu Vũ Tình và Bùi Tuệ Lâm đang chăm chú nhìn vào cơn lốc xoáy màu đỏ trong vườn, nét mặt lộ rõ vẻ căng thẳng và lo lắng!
Tuy rằng bọn họ rất tin tưởng Trần Gia Bảo nhưng họ cũng không thể làm gì được, cảnh tượng trước mắt quá tráng lệ, ngay cả cơn lốc xoáy cũng vô duyên vô cơ xuất hiện rồi, người ở trong cơn lốc thì liệu còn có ai có thể đảm bảo Trần Gia Bảo thực sự sẽ có thể không sai sót một chút nào chứ?
Còn có một người nữa cũng đang cảm thấy căng thẳng không kém, đó chính là Kinh Lập Thành. Đương nhiên là anh ta đang lo lắng cho Kinh Hoàng Thái và Tôn Kỳ, nếu lỡ như hai vị tông sư này chết vậy thì chẳng còn gì có thể nghi ngờ thêm nữa, chắc chắn anh ta cũng sẽ bị Trần Gia Bảo chém bay đầu!
Kinh Lập Thành vừa nghĩ đến đây thì sắc mặt cũng liền trở nên tối sầm lại, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Nhất định phải để Trần Gia Bảo chết trong cơn lốc xoáy này mới được!”
Lưu Vũ Tình và Bùi Tuệ Lâm nghe anh ta nói vậy thì vẻ mặt hơi thay đổi, hai người bọn họ chỉ cảm thấy giọng điệu của anh ta cực kỳ chói tai.
Bùi Tuệ Linh không kìm được, nhếch miệng cười khẩy rồi nói: “Chỉ sợ là phải khiến anh thất vọng rồi, trước kia đã từng có ba vị tông sư cùng nhau công kích Trần Gia Bảo, trong đó có một người đã bị anh ta dễ dàng hạ gục, hiện giờ chỉ còn sót lại hai người bọn họ thì sao có thể đối thủ của Trần Gia Bảo được chứ? Tôi khuyên anh vẫn nên suy nghĩ thật kỹ xem chút nữa sau khi Trần Gia Bảo bước ra từ cơn lốc, anh nên quỳ xuống cầu xin anh ta thương xót như thế nào đi? À đúng rồi, đột nhiên tôi nhớ ra cái tên đen đủi bị giết chết kia tên là Tả Kiếm Thiên, hình như ông ta là người nhà họ Kinh các anh đúng chứ? Chậc chậc, nhà họ Kinh các anh thật đúng là mất cả chì lẫn chài, nói không chừng hôm nay nhà họ Kinh không chỉ mất đi hai vị tông sư mà thậm chí ngay cả cậu cả nhà họ Kinh cũng sẽ chết dưới kiếm của Gia Bảo đó.”