Đạm Đài Thái Vũ tuy bị thương, nhưng vẫn nhận ra được Trần Gia Bảo đi theo sau, ngẫm nghĩ một hồi mới biết được Trần Gia Bảo vì lo lắng cho cô sẽ gặp nguy hiểm, nhưng lại chú ý đến quan hệ thân phận của hai người là địch không phải bạn, nên len lén đi theo sau nhằm bảo vệ.
Bỗng chốc, trong lòng Đạm Đài Thái Vũ có chút ấm áp, nhếch miệng nở nụ cười nhẹ.
Cô ta không quay người vạch trần Trần Gia Bảo, sau khi thu hồi nụ cười, giả vờ không biết Trần Gia Bảo đi theo sau, cứ thế tiếp tục đi xuống núi.
Suốt đoạn đường đi theo đưa Đạm Đài Thái Vũ xuống núi, Trần Gia Bảo ngẫm nghĩ, dưới chân núi không xa có một thị trấn, Đạm Đài Thái Vũ chắc không còn gặp nguy hiểm gì nữa.
Nghĩ đến đây, anh quay về giữa lưng núi, ngồi vào chiếc xe Maybach của anh, tiếp tục lái xe xuống núi.
Và lúc này trên đỉnh núi khác của trúc lâm, Kinh Gia Minh gia chủ nhà họ Kinh, ngồi bệt xuống đất, ông ta hoàn toàn bị Trần Gia Bảo dọa đến mất hồn, trong mắt chứa đầy sự khủng hoảng và sợ hãi.
Dưới chân núi, Liễu Ngọc Phi không hề hay biết những chuyện xảy ra trên núi, cô đang dẫn dắt những người thuộc phân cục quốc an, trấn giữ ở các giao lộ lớn, phòng ngừa Terai Chika trốn thoát khỏi tay Trần Gia Bảo.
Tuyệt nhiên, Terai Chika và Takashima Seira đích thực trốn trên núi Văn Hồ, nhưng Trần Gia Bảo những tưởng đây là mồi nhử nên chưa tìm thấy hai người họ, càng không thể khiến Takashima Seira bị thương, tất nhiên, Takashima Seira đang trong trạng thái toàn thắng, dễ dàng tránh né được tai mắt của nhóm người Liễu Ngọc Phi, dẫn theo Terai Chika trốn thoát đi xa.
Đột nhiên, người phụ trách của phân cục quốc an Vương Hạo, dẫn theo hai thuộc hạ đi đến gần một chiếc xe Maserati màu đỏ, gõ nhẹ lên cửa xe.
Cửa xe kéo xuống, lộ rõ khuôn mặt tinh tế trắng mịn của Liễu Ngọc Phi, cô ta đeo cặp kính mát, khí chất lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Trước mắt vẫn chưa có phát hiện gì, chỗ khỉ ho cò gáy này không thấy một bóng dáng nào.”
Vương Hạo lắc đầu nói: “Đội trưởng Liễu, anh Trần một mình lên núi đã được một thời gian rồi, cô nói anh Trần đi một mình không thể gặp nguy hiểm gì chứ? Nói chứ Takashima Seira cũng là tông sư cường giả hậu kỳ, còn là người Nhật, đám người này trước giờ nham hiểm gian xảo, cộng thêm núi Văn Hồ này ít người, nếu họ đặt bẫy trên núi, một mình anh Trần, e rằng sẽ có nguy hiểm gì đó.”
Vương Hạo chỉ là người phụ trách của phân cục quốc an thuộc tỉnh Phú Thọ, còn Liễu Ngọc Phi là từ Phan Nguyên đến, tựa như ‘khâm sai đại thần’, Vương Hạo khi nói chuyện với cô bất giác mang theo thái độ cung kính.
Liễu Ngọc Phi tràn đầy tự tin trước mặt Vương Hạo, tự tin nói: “Gia Bảo là thiên tài nổi trội nhất trong giới võ thuật, đừng nói Takashima Seira là tông sư cường giả hậu kỳ, cho dù là cường giả truyên kỳ của nhà họ Hoàng thuộc tỉnh Phú Thọ đến đây, cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Gia Bảo.”
Trước đây trên đỉnh núi Hồng Lĩnh thuộc tỉnh Hà Tĩnh, Liễu Ngọc Phi từng tận mắt chứng kiến Trần Gia Bảo dùng ‘liệt địa kiếm’ chém giết Phụng Bằng Thanh, sự huyền diệu cực độ của ‘liệt địa kiếm’ đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô, cô tin rằng chỉ cần Trần Gia Bảo xuất chiêu ‘liệt địa kiếm’, cho dù là cường giả truyên kỳ của nhà họ Hoàng cũng bị bại dưới tay Trần Gia Bảo.
“Anh Trần lợi hại thế sao?”
Vương Hạo và hai thuộc hạ đứng bên cạnh anh ta bất giác phát ra tiếng kinh ngạc.
Bọn họ trường kỳ làm nhiệm vụ ở tỉnh Phú Thọ, họ nắm rất rõ tỉnh Phú Thọ, trong lòng họ, cường giả truyên kỳ của nhà họ Hoàng rất hiếm khi lộ diện, thậm chí ngay cả tên Cung Thiên Kinh họ còn không biết, nhưng trong mắt họ, Cung Thiên Kinh là sự tồn tại vô địch tuyệt đối của tỉnh Phú Thọ, không, thậm chí là Phan Nguyên đầy nhân tài ấy thì Cung Thiên Kinh cũng được xếp vào hạng nhất nhì trong cường giả, Trần Gia Bảo cho dù có lợi hại thì cũng chỉ là tông sư cường giả, sao có thể vượt cấp chiến thắng Cung Thiên Kinh được?