Dù sao, cơ hội của Trần Gia Bảo cho anh ta luôn luôn chỉ cho một lần!
Nhậm Mộng Vũ nhìn bộ dáng tự tin của Trần Gia Bảo, đột nhiên như có suy nghĩ, chẳng lẽ anh ta thật sự là anh Trần?
Trong đầu vừa mới nổi lên ý nghĩ này, Nhậm Mộng Vũ đã bị chính cô ta dọa cho giật mình.
Lúc này, Thượng Tiếu Vi bưng hai ly rượu vang đỏ nhẹ nhàng đi tới, cô ta nhạy bén nhận ra bầu không khí có chút nghiêm trọng, còn tưởng rằng Cao Triết lại chế nhạo Trần Gia Bảo, cho nên không khỏi hừ lạnh một tiếng, đưa cho Trần Gia Bảo một ly rượu vang đỏ, nói: “Gia Bảo, Cao Triết có phải lại trêu chọc khiến anh tức giận hay không?”
Trần Gia Bảo nhận lấy ly rượu uống một ngụm, cười nói: “Không đến mức tôi phải tức giận với anh ta.”
Thượng Tiếu Vi cười hì hì, nói: “Đúng vậy, chúng ta hiểu biết hơn so với anh ta, không cần để ý.”
Cao Triết nghe vậy thì vô cùng tức giận, đang chuẩn bị quát mắng.
Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một giọng nói thanh thúy lạnh lùng: “Trần Gia Bảo, Nhã Huyên đâu, cô ta không đến với anh sao?”
Mọi người lập tức nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy một cô gái có dáng người cao gầy, mặc lễ phục màu trắng, sắc mặt lạnh lùng, xinh đẹp đi tới trước mặt Trần Gia Bảo.
Người này chính là Tiêu Ngọc Tuyết nhà họ Ngụy.
Cao Triết, Nhậm Mộng Vũ và Thương Tiếu Vi thốt ra tiếng, Tiêu Ngọc Tuyết chính là nhân vật quan trọng của nhà họ Ngụy, thậm chí nghe nói ngay cả Ngụy Phong Lăng cũng phải kính trọng Tiêu Ngọc Tuyết ba phần. Cô ta sao lại biết Trần Gia Bảo? Hơn nữa trong miệng cô ta nói ra hai từ “Nhã Huyên”, chẳng lẽ là cô chủ nhỏ nhà họ Ngụy, Ngụy Nhã Huyên?
Vậy cuối cùng thì Trần Gia Bảo có thân phận gì?
Ngay khi Thượng Tiếu Vi, Nhậm Mộng Vũ và Cao Triết đều khiếp sợ, thì Trần Gia Bảo mở miệng nói: “Nhã Huyên đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau đó đã bí mật rời đi, tôi cũng không biết hiện tại cô ta đang ở đâu, thế nhưng cô ta nói chờ đến khi làm xong việc, sẽ tự mình tới tham dự bữa tiệc.”
Trần Gia Bảo cũng không nhìn sắc mặt khiếp sợ của Thượng Tiếu Vi và Nhậm Mộng Vũ, không, chính xác mà nói, cho dù nhìn thấy cũng không thèm để ý, bởi điều này hoàn toàn nằm trong dự tính của anh.
Tiêu Ngọc Tuyết nhíu mày, khó chịu nói: “Có phải anh quan tâm cô ta quá ít rồi không, ngay cả cô ta đi đâu cũng không biết, quên đi, tôi cũng lười nói chuyện với anh, tôi sẽ đi gọi điện thoại cho cô ta, hỏi xem khi nào tới đây.”
Sau khi nói xong, Tiêu Ngọc Tuyết nhanh chóng đi ra ngoài sảnh lớn, với tính cách lạnh lùng của cô ta, tự nhiên cũng sẽ không chủ động chào hỏi Nhậm Mộng Vũ và Thượng Tiếu Vi, huống chi, với địa vị của nhà họ Nguỵ ngày hôm nay, cô ta cũng không cần chủ động chào hỏi các cô.
Ba người Nhậm Mộng Vũ, Thượng Tiếu Vi và Cao Triết khiếp sợ không thôi, nghe những lời nói của Tiêu Ngọc Tuyết, hình như Ngụy Nhã Huyên và Trần Gia Bảo có quan hệ rất thân mật, nhưng người mà cô chủ nhỏ nhà họ Ngụy thích, không phải… Không phải là anh Trần trong truyền thuyết, người kiêu ngạo ngông cuồng sao? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ Trần Gia Bảo thật sự là anh Trần?
Nghĩ đến đây, trong lòng Nhậm Mộng Vũ, Thượng Tiếu Vi dâng lên một nỗi kinh hãi, nhất là Thượng Tiếu Vi, cô ta nhìn một cái là thích Trần Gia Bảo, vậy mà người đó lại là anh Trần? Điều này… Điều này là không thể, phải không?