Sầm Bân Vĩ lại như nghe được truyện nực cười nhất trên đời, không nhịn được mà cười ha hả thành tiếng: “Chỉ bằng trạng thái bây giờ của mày thì một tay của tao là đủ nghiền mày thành bột mịn rồi, còn muốn kéo chúng tao cùng chết? Mày mơ hơi quá!”
“Không biết chờ mày xuống âm phủ xong còn kiêu ngạo được như bây giờ hay không!” Trần Gia Bảo lạnh lùng nói, sát khí tản mát ra xung quanh.
Tiếng cười của Sầm Bân Vĩ im bặt, ánh mắt chợt lóe lên khinh miệt, rất nhanh lại bình thường.
Trần Gia Bảo hít sâu một hơi, chuẩn bị thi triển Liệt Địa Kiếm, chém giết địch trước mặt.
Lại bỗng nhiên, có dị biến!
Trần Gia Bảo như có cảm giác mà ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Tiếng xé gió vút tới, một thanh kiếm dùng tốc độ sét đánh bay vọt từ chân trời tới, như một ngôi sao chổi quét ngang bầu trời.
Trần Gia Bảo cực kỳ quen thuộc thanh kiếm này, lòng sinh ra vui mừng như điên, hơn nữa còn nhẹ nhàng thở phào một hơi. Cô ấy đến rồi, chứng minh anh đã an toàn.
Trong nháy mắt, thiên ngoại phi kiếm càng ngày càng gần, chuẩn xác cắm xuống giữa Trần Gia Bảo và đám người Sầm Bân Vĩ.
Một tiếng nổ vang rền, không khí xung quanh vị trí kiếm cắm xuống bùng ra từng đợt sóng lãng, phạm vi mười mét xung quanh đều vỡ vụn, hất tung đầy trời cát bụi.
Mọi người khiếp vía rồi.
Ba người Vũ Lâm Giang, Sầm Bân Vĩ đều giật thót, vội vàng nhảy lên né sang một bên, kinh ngạc không thôi. Khoảng cách xa như vậy mà thanh kiếm này đã mạnh mẽ khủng bố rồi, chủ nhân của nó tu vi rất khó lường!
Nhưng rốt cuộc là ai đến vậy? Đến vì cái gì?
Không hiểu sao, trong lòng Vũ Lâm Giang dâng dự cảm xấu.
Bỗng, toàn trường vang vọng tiếng cười sang sảng của Trần Gia Bảo, giọng cười thoải mái sung sướng, cứ như đã thoát khỏi nguy hiểm vậy. Coi ba người Sầm Bân Vĩ ba như không có gì.
Người nhà họ Vũ nghe tiếng cười như thế chỉ cảm thấy cực kỳ chói tai.
Sầm Bân Vĩ nhíu mày quát: “Trần Gia Bảo, mày cười cái gì?”
Trần Gia Bảo ngửa mặt lên trời cười, vừa cười vừa nói: “Các người không giết được tôi rồi, bởi vì có người không cho phép!”
“Mày muốn nói tới chủ nhân thanh kiếm này sao?” Sầm Bân Vĩ cười mỉa: “Tao cũng muốn nhìn xem ai dám nhúng tay việc của nhà họ Sầm ở tỉnh Trung Thiên này?”
“Không sai, chính là chủ nhân thanh kiếm này.” Trần Gia Bảo dần ngưng cười, nhưng đôi mắt lại không nhịn được mà tràn ra vui sướng, thậm chí khóe mắt, đuôi lông mày đều lộ ra cảm giác dịu dàng: “Cô ấy chẳng những dám nhúng tay chuyện nhà họ Sầm các người, còn không để nhà họ Sầm các người vào mắt ấy chứ.”
“Nói vớ vẩn.” Sầm Bân Vĩ khinh miệt cười: “Nhìn khắp cả Hoa Hạ này, nhà họ Sầm chính là một trong những gia tộc lớn mạnh nhất, người dám không để nhà họ Sầm vào mắt chắc chắn không tồn tại.”
Trần Gia Bảo thoải mái cười nói: “Vậy sao? Đáng tiếc, tự tin của anh lập tức bị phủ định bây giờ.”
Sầm Bân Vĩ hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Tro bụi dần dần tiêu tán, cũng lộ ra hình dáng thật sự của thanh kiếm này.
Mọi người vội vàng mở to hai mắt nhìn, chỉ thấy toàn thân từ kiếm đến vỏ đều tản ra ánh sáng lạnh, thậm chí nơi tiếp giáp lưỡi kiếm và chuôi kiếm còn có một tầng sương, tỏa ra ánh sáng lành lạnh dưới ánh mặt trời.