Phương Hàn Diệc giật mình sửng sốt, lẽ nào Sầm Khiếu Uy đã đoán được anh ta là gián điệp rồi?
Đôi chân như mềm nhũn, muốn trốn ra bên ngoài thật nhanh.
Chỉ nghe thấy Sầm Khiếu Uy nói tiếp: “Theo tôi thấy, Trần Gia Bảo để anh trở lại, ngoài việc tỏ thái độ thiện chí với nhà họ Phương, thì là muốn loại bỏ trường hợp các thế lực khác đến quấy rối, muốn tập trung tinh thần trả thù nhà họ Sầm và nhà họ Long. Từ điểm này có thể thấy Trần Gia Bảo là một người có tâm tư kín đáo, không thể khinh thường.”
“Đúng, đúng, Sầm gia chủ nói đúng, nghe anh phân tích thì đúng là Trần Gia Bảo có ý tứ này. Vậy thì, nếu nhà họ Sầm muốn báo thù cho hai vị tiền bối Sầm Giang Hải thì phải thận trọng hơn.” Phương Hàn Diệc âm thầm thở phào, lúc này anh ta mới phát hiện ra sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của Sầm Khiếu Uy lóe lên một tia sắc bén, nói: “Không chỉ là để báo thù cho Giang Hải và Thắng Bân, mà quan trọng hơn là cướp lấy Thiên Hành Cửu Châm ở trên người Trần Gia Bảo, đáng tiếc là trận chiến trên núi Vụ Ẩn chỉ có Giang Hải và Thắng Bân đi, mà bọn họ cũng đều đã chết, tôi chỉ có thể thông qua những lời đồn mới biết được trên núi Vụ Ẩn đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Thu, anh cũng là một trong những người đã chứng kiến trận chiến đó, hãy kể lại chi tiết cho tôi nghe một lần chuyện ngày hôm đó.”
Phương Hàn Diệc lên tiếng, lập tức nói ra tường tận, chuyện xảy ra trên núi Vụ Ẩn đã khắc sâu vào trong lòng anh ta, ấn tượng vô cùng lớn, ngay cả những chi tiết rất nhỏ cũng nhớ rõ.
Vừa nghĩ tới chỉ thị của Trần Gia Bảo, Phương Hàn Diệc cố ý nói tóm lược, không tỉ mỉ một số chuyện quan trọng.
Nhưng mà sau khi Sầm Khiếu Uy nghe xong, lông mày vẫn nhíu chặt lại, cuối cùng nói: “Long Trạch Việt vẫn còn đang chữa thương ở nhà họ Sầm, anh đi thăm anh ta một chút đi.”
“Đúng là nên đi thăm một chút.” Phương Hàn Diệc nói xong, liền bị người của nhà họ Sầm dẫn đến phòng của Long Trạch Việt.
Trong phòng khách chỉ còn lại Sầm Khiếu Uy, nhíu mày thật chặt: “Vô Cực Quyền và Trảm Nhân Kiếm của Trần Gia Bảo? Còn có Truyền Kỳ hậu kỳ của Lưu Ly? Thực lực của hai người họ đúng là ngoài sức tưởng tượng của mình, nếu như nhà họ Sầm không trả giá lớn thì sẽ không bắt được hai người bọn họ.
Chẳng qua bây giờ người muốn Trần Gia Bảo và Lưu Ly chết, không chỉ có hai nhà họ Sầm và nhà họ Long nữa.”
Nói xong, Sầm Khiếu Uy liên tục cười lạnh.
Khi Phương Hàn Diệc đi đến phòng của Long Trạch Việt, đẩy cửa bước vào, mùi thuốc nồng nặc xộc thẳng vào mũi, anh ta thấy Long Trạch Việt nằm trên giường, chân phải băng bó bằng thạch cao, trông có vẻ cực kỳ suy yếu.
Long Trạch Việt nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía cửa, lập tức sửng sốt: “Phương Hàn Diệc? Anh… Tại sao anh có thể từ trên núi Vụ Ẩn trở về?”
“Trần Gia Bảo đã thả tôi đi, khụ khụ, chuyện kể ra thì dài lắm, sau này rồi… Sẽ nói cho anh, vết thương của anh thế nào rồi?” Phương Hàn Diệc nói qua loa cho qua chuyện.
“Chân bị gãy còn có thể nối được, nhưng mà tu vi của tôi đã bị Trần Gia Bảo phế bỏ, sợ rằng khó có thể khôi phục trở lại. Trần Gia Bảo ra tay tàn nhẫn, hừ, nhưng mà không ngờ anh ta lại thả anh ra ngoài. Xem ra ít nhiều gì thì anh ta vẫn kiêng dè Quỷ Y Môn chúng ta.” Sắc mặt của Long Trạch Việt vô cùng âm trầm, khóe mắt giật giật, nghĩ đến cảnh tượng bản thân trở thành một người tàn phế, hận không thể băm vằm Trần Gia Bảo ra làm tám khối!
Phương Hàn Diệc âm thầm cau mày, tuy rằng Long Trạch Việt rất ngang ngược nhưng làm người khôn khéo, khó có thể tránh được việc anh ta nhìn ra sơ hở, phải tìm cách để cho Long Trạch Việt rời đi càng sớm càng tốt mới được, anh ta nói: “Chờ hai ngày sau, vết thương trên chân của anh lành một chút, tôi sẽ nói với Sầm gia chủ phái người đưa anh trở về nhà họ Long, Quỷ Y Môn tinh thông y thuật, có lẽ nhà họ Long sẽ tìm ra biện pháp khôi phục tu vi cho anh.”
“Không!” Trong mắt của Long Trạch Việt hiện lên sự điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi muốn ở lại Trung Thiên, tôi phải tận mắt nhìn thấy Trần Gia Bảo bị giết chết mới cam lòng!”