Lúc này mới khoảng bốn giờ, trời đã nhá nhem như trời tối, có cảm giác một đám mây đen đang đè nặng lên thành phố.
Mặc dù thời tiết đang rất khó chịu nhưng có thể thấy hôm nay tâm trạng của Văn Linh Lan tương đối tốt, cho nên dọn một bàn thức ăn thật ngon trên bàn đá ở sân sau yên tĩnh, hâm nóng hai bình rượu trắng thơm phức, ngồi đối diện với Trần Gia Bảo uống rượu tìm vui.
Văn Linh Lan bưng ly rượu còn ấm lên, chân thành nói: “Gia Bảo, hai ngày nay tôi có thể thấy da dẻ của ông nội ngày càng tốt hơn. Có vẻ như không bao lâu nữa cơ thể ông ấy sẽ hoàn toàn khỏe lại, cảm ơn anh. Tôi nâng ly tỏ lòng biết ơn với anh.”
Nói xong cô ta nâng ly rượu lên uống hết chỉ trong một lần, ly rượu trắng ấm áp chảy xuống bụng, trên gò má trắng nõn của Văn Linh Lan hiện lên chút ửng đỏ, lại càng thêm xinh đẹp giống như hoa đào, khiến cho tim của người ta đập thình thịch.
Trần Gia Bảo cũng nâng ly lên uống hết trong một lần rồi nói: “Trời cao tự cứu người, cô lựa chọn tin tưởng tôi, chính là cơ hội để cho ông nội cô được cứu, cô càng nên cảm ơn chính mình.”
Tâm trạng Văn Linh Lan vui vẻ, còn định nói thêm gì đó, đột nhiên bên cạnh vang lên âm thanh vỗ tay: “Trời nhiều mây muốn mưa, Linh Lan vẫn có thể uống rượu vui vẻ. Cái dáng vẻ thoải mái như vậy thật đáng khâm phục.”
Giọng nói rất quen thuộc, Văn Linh Lan quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Đoàn Vinh và Đồng Nhiên Bình đi cạnh nhau, hai người bộ dạng vui đùa, có vẻ như là mỉa mai nhưng không phải là mỉa mai.
Người tới không có ý tốt!
Trần Gia Bảo liếc nhẹ, khóe miệng hiện lên ý cười.
Văn Linh Lan tỏ ra ngạc nhiên, đứng lên nói: “Anh Văn, sao anh lại tới đây?”
Đoàn Vinh đã bước tới, cười nói: “Tôi nghe nói mấy ngày nay cơ thể ông Văn đã khá hơn nên tôi đến thăm. Đúng lúc đó ông Văn nói rằng cô và Trần Gia Bảo đang uống rượu ở trong sân sau, cho nên hai người chúng tôi tới đây, đúng rồi lúc nãy tôi ở phòng khách, ông Văn nói có chuyện muốn tìm cô, nói cô đi đến đó một chuyến.”
“Hả? Ông nội có việc tìm tôi sao?” Văn Linh Lan ngạc nhiên hỏi.
Đoàn Vinh nhún vai nói: “Chuyện đó tôi cũng không biết. Hình như chút nữa sẽ có một người quan trọng đến, chắc là muốn căn dặn cô mấy câu, tóm lại thì cô cứ đi đi rồi sẽ biết.”
“Được rồi.” Văn Linh Lan hơi do dự, lo lắng sau khi mình rời đi, Đoàn Vinh và Đồng Nhiên Bình sẽ gây chuyện không hay với Trần Gia Bảo, tuy rằng đã đồng ý, nhưng cô ta vẫn đứng yên nhìn tới nhìn lui giữa nhóm người Trần Gia Bảo và hai người Đồng Nhiên Bình.
Đoàn Vinh dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô ta nên mỉm cười: “Hay là như thế này, để Đồng Nhiên Bình đi theo cô đi còn tôi ở đây uống rượu với Trần Gia Bảo. Nhân dịp tôi có chút mâu thuẫn với anh ấy, nên tôi tranh thủ cơ hội uống rượu để giải quyết nó.”
Văn Linh Lan suy nghĩ một chút, dựa vào sự hiểu biết của cô về Đoàn Vinh thì cho dù Đoàn Vinh muốn ra tay với Trần Gia Bảo, cũng sẽ không trực tiếp xắn tay áo đánh nhau giống như Đồng Nhiên Bình, để Đoàn Vinh ở đây, ít nhất thì Trần Gia Bảo sẽ không bị đánh đập.
“Được, vậy Đồng Nhiên Bình cùng tôi đi tới phòng khách, Gia Bảo, anh chờ tôi, chút nữa tôi về uống rượu với anh.”
Văn Linh Lan coi như miễn cưỡng đồng ý.
“Vậy chúng ta đi nhanh đi, đừng để cho ông Văn chờ lâu.” Đồng Nhiên Bình lập tức đi về phía trước, trong lòng vui cùng mừng rỡ, dựa vào phương pháp của Đoàn Vinh thì cho dù không ra tay đánh chết Trần Gia Bảo thì cũng đủ cho anh ta sống không bằng chết.
Ở sân sau chỉ còn lại hai người Trần Gia Bảo và Đoàn Vinh.
Đoàn Vinh ngồi trên ghế đá cười nói: “Trần Gia Bảo anh không phiền nếu tôi ngồi xuống uống vài ly chứ?”