Iga Tsuki nhanh chóng lắc đầu cười lạnh: “Iga Tsuki tôi không phải là một đứa trẻ lên ba, tôi sẽ không tin những lời nói dối của anh đâu.”
“Cái gọi là thông minh của cô rất có thể sẽ khiến phái Iga mất đi cơ hội ngàn năm có một.” Trần Gia Bảo nhẹ giọng nói: “Tôi không có thời gian để giải thích cặn kẽ, không phải vì cô không xinh đẹp, mà vì thân phận của cô trong phái Iga Không đủ cao, ít nhất là không có cách nào để đưa ra quyết định về sự sống còn của phái Iga.”
Iga Tsuki nghe thấy Trần Gia Bảo nói rằng địa vị của cô ta “không đủ cao” thì tỏ ra khó chịu. Nhưng sau khi nghe được những lời tiếp theo lại không khỏi sửng sốt: “Chuyện liên quan đến sống còn của Iga? Anh đang đùa cái gì vậy?”
“Cô nhìn tôi nghiêm túc như vậy, có vẻ như đang nói đùa với cô không?” Trần Gia Bảo dùng sống kiếm vỗ nhẹ lên vai của Iga Tsuki, tỏ ý rằng mạng sống của cô ta vẫn nằm trong tay anh, anh nói: “Đưa tôi đi gặp Iga Chiho, tôi có chuyện muốn nói với ông ấy. Hơn nữa trong phái Koga của các cô, chỉ có ông ấy mới đủ tư cách để nói chuyện với tôi.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Iga Tsuki có chút thay đổi: “Anh muốn gặp bố tôi, nếu tôi từ chối thì sao?”
“Thật đáng tiếc là cô không thể từ chối và cô cũng không có lý do gì để từ chối.” Trần Gia Bảo cười nhẹ, như thể anh đã đi guốc trong bụng thịt Iga Tsuki vậy. Anh đưa thanh kiếm samurai xuống rồi ném lại cho cô ta.
Iga Tsuki vô thức cầm lấy thanh kiếm trong tay, hít sâu một hơi rồi nói: “Đi cùng tôi, tôi sẽ dẫn anh đi gặp bố. Về phần lời của anh có phải thật hay không thì bố tôi có thể phân biệt rõ ràng. Còn cô…”
Cô quay đầu nhìn Vũ Nhược Uyên bằng ánh mắt lạnh thấu xương, nói: “Trận chiến giữa tôi và cô vẫn còn chưa phân định thắng thua, sau này có cơ hội, hãy hoàn thành trận đấu còn dang dở này.”
“Tôi cũng có nghĩ vậy. Lần sau cô sẽ không gặp may mắn như vậy nữa đâu.” Vũ Nhược Uyên gật đầu, hơi giơ tay lên nói: “Nhận lấy.”
Iga Tsuki vô thức bắt lấy, trong tay là một viên thuốc màu đen. Vũ Nhược Uyên nói: “Cô đã trúng “phấn Ngưng Hương”, theo thời gian, nó sẽ dần dần làm tê liệt hệ thần kinh trung ương của cô, đây là thuốc giải độc.”
“Không cần cảm ơn tôi đâu, nhớ rằng trận đấu lần sau, đừng dễ dàng trúng độc như vậy, nếu không, cô, viên minh châu của phái Iga, sẽ khiến tôi rất thất vọng đấy.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Iga Tsuki hơi thay đổi. Cô ta bị trúng độc mà không biết, cũng không phát hiện ra cách mà Vũ Nhược Uyên đã ra tay. Đó là một phương pháp hạ độc đáng sợ, từ đây có thể thấy, cô ta chắc chắn ở thế hạ phong.
“Hừm, trận đấu lần sau, tôi sẽ đánh bại cô!”
Cô ta hừ lạnh một tiếng, dùng tay phải nắm lấy bao kiếm rồi cho kiếm vào. “Cách” một tiếng, cô ta cất thanh kiếm samurai đi rồi quay người bước ra ngoài: “Đi thôi, tôi đưa anh đi gặp bố tôi.”
Mặc dù vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng lại thầm mỉa mai, nếu hai người Việt này thật sự có ý đồ với phái Koga thì với thực lực của bố, bọn họ sẽ dễ dàng bị bóp chết thôi.
Đám Oda Kazue trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo rồi nhanh chóng đi theo Iga Tsuki đi ra ngoài khách sạn.
Ở bên trong khách sạn, Vũ Nhược Uyên cong môi bất mãn nói: “Nếu không phải anh can thiệp giữa chừng thì tôi đã hạ gục cô ta rồi.”
Trần Gia Bảo lắc đầu mỉm cười: “Cô đã chứng minh rằng sức mạnh của cô vượt qua cô ta rồi, chiến đấu thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì. Đi thôi, bây giờ là lúc để gặp Iga Chiho, người thứ năm trong số mười người cường giả mạnh nhất Nhật Bản.”
Vũ Nhược Uyên cũng tỏ ra thích thú: “Tôi cũng muốn xem cường giả của Nhật Bản có gì đặc biệt với Việt Nam của chúng ta không”.
Yoshimura Miyu thầm thở dài thất vọng. Cuối cùng thì Trần Gia Bảo lại can thiệp, hơn nữa anh cũng không giết Iga Tsuki, có vẻ như không dễ để kích động mâu thuẫn giữa Trần Gia Bảo và phái Iga.