“Ặc, đúng như những gì Trần Gia Bảo nói. Nhà họ Sầm hoàn toàn bị xoá tên khỏi tỉnh Trung Thiên rồi. Sớm biết thì không nên chọc phải Trần Gia Bảo.”
Bóng lưng anh ta cô đơn và hối tiếc đứt ruột.
Trong vườn hoa chỉ còn lại Trần Gia Bảo, Lưu Ly và Tôn Khai Sơn.
Tôn Khai Sơn nghịch ly rượu không trong tay và nói: “Hai người có biết tại sao tôi đồng ý với Liễu Thành Phùng để vây kích cô Lưu Ly trên núi Vũ Tiên không?”
Trần Gia Bảo và Lưu Ly nhìn nhau, họ rất tò mò về vấn đề này.
Tôn Khai Sôn cũng không nghĩ họ sẽ trả lời, ông ta tự biên tự diễn: “Hai người chắc biết 10 năm trước, Sầm Kim Thượng tới một Thánh Địa, cho tới khi tu vi của ông ta nâng cao, càn quét khắp tỉnh Trung Thiên. Lúc đó khi tôi nghe tin thì lập tức đi tìm ông ta, hy vọng ông ta có thể nói tôi biết vị trí của Thánh Địa, nhờ đó để nâng cao tu vi và tuổi thọ của mình. Kết quả, Sầm Kim Thượng kín miệng không chịu nói. Ngày hôm đó, tôi và ông ta ra về mà chẳng vui. Đây cũng là một nguyên nhân khác làm tôi và ông ta trở mặt tại núi Phượng Hoàng. Sau đó, Liễu Thành Phùng tới tìm tôi.”
Phía sau vườn hoa, rượu thơm toả trong không khí.
Tôn Khai Sơn chậm rãi nói: “Liễu Thành Phùng nói với tôi, gã biết tôi đang tìm Thánh Địa, chỉ cần tôi giúp gã cướp “phật cốt xá lợi” trong tay của cô Lưu Ly, gã sẽ nói tôi biết địa chỉ cụ thể của Thánh Địa. Hơn nữa gã còn nói tôi nghe, gã đi ra từ Thánh Địa đó, cả xã hội thế tục của Việt Nam không có ai hiểu rõ sự thần kỳ của nơi đó hơn gã.”
Trần Gia Bảo và Lưu Ly bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra chuyện là như vậy.
Nói như vậy, Thánh Địa mà Sầm Kim Thượng tới và Thánh Địa mà Liễu Thành Phùng nói, là cùng một nơi ư?” Trần Gia Bảo lên tiếng hỏi.
“Chắc là đúng vậy đó.” Tôn Khai Sơn nói: “Việt Nam rộng lớn 5000 ngàn… không đúng, theo nghiên cứu của chính tôi, Việt Nam không chỉ có lịch sử 5000 năm, nhưng quá nhiều sự tích và truyền thuyết của thời cổ đại đã bị chôn vùi theo dòng sông dài của thời gian, thế hệ sau của chúng ta sẽ không cách nào biết được.
Quay lại vấn đề chính, Việt Nam có lịch sử lâu đời như vậy, nội dung bên trong vững chắc biết bao, giống như chốn đào hoa trong bút tích của Đào Uyên Minh vậy, Việt Nam có một Thánh Địa thần kỳ, cũng là chuyện hợp lý.”
“Liễu Thành Phùng đã cướp mất “phật cốt xá lợi”…” Trong mắt của Trần Gia Bảo loé lên một tia khói mù, anh nói tiếp: “Nói như vậy thì gã đã nói chỗ của Thánh Địa cho ông nghe rồi sao?”
“Không sai.” Tôn Khai Sơn thẳng thắn thừa nhận: “Tuy Liễu Thành Phong là một tiểu nhân, nhưng đa phần là người rất tuân thủ lời hứa, từ sau khi rời khỏi núi Vũ Tiên, gã đã cho tôi biết cách để tới Thánh Địa.”
Trần Gia Bảo cười khẩy: “Nếu là như vậy, vậy tại sao ông không đi Thánh Địa, còn rãnh mà tới núi Phượng Hoàng?”
Tôn Khai Sơn thở dài: “Tôi không phải không muốn đi, nhưng theo những gì Liễu Thành Phùng nói, người ngoài không thể tuỳ tiện đi vào Thánh Địa, chỉ có thời gian nhất định trong năm thì mới được.”
“Vậy là, ông đem mấy chuyện này nói cho chúng tôi nghe là có ý gì đây?”
“Chuyện đầu tiên là tôi muốn xin lỗi cô Lưu Ly.” Tôn Khai Sơn đứng lên, cúi người nhận lỗi với Lưu Ly: “Chuyện xảy ra là có nguyên nhân, cướp đi “phật cốt xá lợi” của cô Lưu Ly hoàn toàn là chuyện bất đắc dĩ, mong cô Lưu Ly tha thứ.”
“Ông sẽ không ngây thơ cho rằng chỉ có lời xin lỗi này là đủ rồi đó chứ?” Lưu Ly lạnh lùng, rượu trong ly đông đặc thành một lớp băng cứng, toát ra vẻ lạnh lẽo tĩnh mịch, không khí phía sau vườn hoa đã giảm xuống vài độ.