Long Trạch Việt cười đắc ý, nói: “Anh vừa rồi chẳng phải là tỏ ra cứng rắn lắm sao, chẳng phải là xem cậu chủ Long tôi không ra gì sao, bây giờ anh lại chẳng phải cũng ngoan ngoãn mà đứng đây cùng thi đấu với tôi thêm một lượt nữa à?”
“Nói những lời vô ích ít thôi.” Trần Gia Bảo đứng chắp tay sau lưng, thờ ơ nói: “Tôi không muốn vì mấy người mà để lỡ quá nhiều thời gian, hai người định cùng lên một lúc, hay là từng người, từng người một?”
“Láo xược!” Long Trạch Việt cười lạnh lùng nói: “Đúng là ăn nói ngông cuồng mà, cậu đây muốn đánh bại anh, thì chỉ cần một mình là đủ rồi.”
Đột nhiên, Phương Hàn Diệc cười nói: “Cậu chủ Long, hay là để tôi thi đấu với anh ta trước, thử xem trình độ của anh ta đến đâu.”
Long Trạch Việt hơi nhíu mày, gật đầu nói: “Cũng được.”
Phương Hàn Diệc đi đến trước mặt Trần Gia Bảo, nhìn Trần Gia Bảo từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên không hiểu sao lại hỏi: “Anh chính là Trần Gia Bảo?”
“Đúng thế.”
Trần Gia Bảo lạnh nhạt trả lời, trong trường hợp như thế này, muốn giấu diếm tên tuổi của mình trước mặt Phương Hàn Diệc gần như là điều không thể, mặc dù nếu như bại lộ thân phận sẽ có nguy hiểm, nhưng mà vì muốn có được Vọng Ngọc Chi, bây giờ cũng chỉ có cách đi một bước, tính một bước mà thôi.
Phương Hàn Diệc không hiểu sao lại nhếch mép mỉm cười, nói: “Cái tên này tôi nghe thấy rất quen, gần như có thể gọi là như sét đánh bên tai, tôi không biết anh có phải là Trần Gia Bảo mà tôi nghe thấy được hay không, nhưng mà không sao, chúng ta hãy cứ thi đấu trước đi, tôi rất kỳ vọng vào biểu hiện của anh đấy.”
Phương Hàn Diệc đúng thật rất chờ mong biểu hiện của Trần Gia Bảo, trong tình báo mà anh ta nhận được có ghi Trần Gia Bảo còn rất trẻ nhưng tu vi võ đạo lại rất thâm hậu, ít nhất cũng là cảnh giới Tông sư, hơn nữa y thuật cao siêu, có sức chống cự cực kỳ mạnh với thuốc độc!
Chỉ tiếc anh ta chưa từng nhìn thấy ảnh của Trần Gia Bảo.
Còn về Trần Gia Bảo trước mặt anh ta đây đã thỏa mãn hai đặc điểm tuổi trẻ, y thuật cao, chỉ cần biểu hiện ra có tu vi võ đạo thâm hậu cùng với sức chống sự thuốc độc siêu mạnh nữa thì Phương Hàn Diệc gần như đã có thể xác định trăm phần trăm Trần Gia Bảo này chính là Trần Gia Bảo kia.
Nghĩ đến đây Phương Hàn Diệc cười nói: “Nếu tôi đã là người khiêu chiến, vậy nội dung của trận đấu này hãy để tôi quyết định.”
“Được.” Trần Gia Bảo gật đầu, nhướng mày nói: “Anh muốn so gì?”
“Cứ so xem cậu có thể sống sót từ trong tay tôi hay không.” Phương Hàn Diệc móc từ trong áo ra một ống trúc có độ lớn khoảng ngón cái, sau khi mở nắp ra thì liền hưng phấn cười nói: “Ra đây đi, cục cưng nhỏ của tôi.”
Mọi người xung quanh lập tức trừng lớn mắt nhìn qua đó, chỉ thấy từ bên trong ống trúc có một con tằm khắp thân vàng óng bò ra.
Tằm màu vàng? Kim Tằm Cổ?
Gần như vô thức trong đầu mọi người đều xuất hiện cái tên Kim Tằm Cổ này, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Kim Tằm Cổ, trước hết là thấy kinh ngạc, sau đó thì đều dồn dập lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Không lâu trước đây Trần Gia Bảo mới vừa hoàn mĩ giải quyết được Kim Tằm Cổ, bây giờ Phương Hàn Diệc lại lấy Kim Tằm Cổ ra, đậu má, đây chẳng phải là đề tặng điểm sao?
Thậm chí ngay cả đám người Vũ Trầm Minh, Vũ Vô Song đều nhịn không được bày ra vẻ mặt kỳ lạ và thất vọng, Phương Hàn Diệc muốn dùng Kim Tằm Cổ để đối phó Trần Gia Bảo, đây gần như là chuyện không thể nào, xem ra ván này Trần Gia Bảo đã nắm chắc chín phần mười rồi.
Vũ Hoàng Việt càng là nhịn không được cười ra tiếng, sau đó vội vàng nhịn lại khiến mặt mình nghẹn tới đỏ bừng.