Ở phía bên kia, Sầm Thôi Kiên chống tay kiêu ngạo nói: “Tôi là Sầm Thôi Kiên, Cường Giả Truyền Kỳ của nhà họ Sầm. Cậu chỉ là một tông sư mà thôi. Tôi có thể giải quyết cậu trong vòng một chiêu. Tôi nói lần cuối, giao ngay thuốc giải ra đây, tôi có thể cho cậu chết toàn thây.”
Trần Gia Bảo nói: “Vẫn là câu nói cũ, muốn thuốc giải thì lấy mạng ra đổi.”
Sắc mặt Sầm Thôi Kiên trở nên u ám: “Muốn chết hả, anh Xà, anh nhìn cho kĩ tôi hạ nó lấy thuốc giải đây.”
Vừa dứt lời, ông ta lập tức vọt về phía Trần Gia Bảo, khí thế mạnh mẽ nhắm đến Trần Gia Bảo, duỗi ra một ngón tay, nhắm về tim của Trần Gia Bảo, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, chỉ với một ngón tay có thể dễ dàng giết chết đối phương rồi!
Vũ Nhược Uyên lắc đầu cười khinh bỉ, lúc trước trên núi Vụ Ẩn biết bao nhiêu cường giả truyền kỳ cùng nhau ra tay cũng không hạ nổi Trần Gia Bảo, bây giờ Sầm Thôi Kiên muốn dùng một ngón tay giết chết Trần Gia Bảo, đúng là nằm mơ.
“Thất bại của ông bắt nguồn từ sự kiêu ngạo của ông đấy” Trần Gia Bảo ngạo nghễ đứng tại chỗ, khi Sầm Thôi Kiên tới trước mặt anh, anh đột nhiên di chuyển.
Chỉ thấy Trần Gia Bảo ánh mắt lạnh lùng, một đường kiếm quang màu đỏ xuất hiện, mũi kiếm sắc bén bay lên trời, đường kiếm quang màu đỏ lóe lên, một đường chém về phía Sầm Thôi Kiên.
Đúng là Trảm Nhân Kiếm, khí tức cuồng bạo bao trùm cả đại sảnh!
Mặt Sầm Thôi Kiên biến sắc, trong lòng dâng lên cảm giác hoảng sợ, ông ta không ngờ rằng một bậc thầy đơn thuần cường giả tông sư lại có thể thực hiện một chiêu thức mạnh như vậy.
“Nan Đáng Kỳ Phong!”
Sầm Thôi Kiên trong lòng thấy không ổn, lập tức thu chiêu, dẫm nhẹ xuống mặt đất, định lùi về phía sau.
Nhưng, một là ông ta không ngờ chiêu thức của Trần Gia Bảo lại sắc bén như vậy, hai là ông ta cách Trần Gia Bảo quá gần, cộng thêm Trảm Nhân Kiếm tốc độ cực nhanh, làm sao có thể dễ dàng né được?
Bất ngờ, kiếm quang màu đỏ lóe lên, Sầm Thôi Kiên chỉ cảm thấy đau nhói ở bả vai, cánh tay trái bị Trảm Nhân Kiếm xuyên qua, máu bắn tung tóe.
Xà Dược Quang choáng váng, Sầm Thôi Kiên, cường giả Truyền Kỳ Sơ Kỳ bị thương chỉ trong một chiêu? Khỉ thật, tên này mạnh thiệt chứ?
Sầm Thôi Kiên vừa sợ hãi vừa tức giận, chống lại cơn đau trên vai, nắm đấm tay phải của ông ta đột nhiên hướng về phía tim của Trần Gia Bảo, ông ta hét lên: “Mẹ kiếp, cút ra cho tao!”
Một nắm đấm mạnh mẽ vọt ra, Trần Gia Bảo hai má đau nhói, thậm chí hai mắt cũng híp cả lại.
Tuy nhiên, Trần Gia Bảo lại cười khẩy, Tay trái đương đầu với nắm đấm của Sầm Thôi Kiên, sau khi chuyển hóa nội công của Sầm Thôi Kiên cuồn cuộn chảy vào Trảm Nhân Kiếm ở tay phải thì hét lớn: “Phá lên.”
Hơi thở cuồng bạo của Trảm Nhân Kiếm tuôn ra, đường kiếm mạnh mẽ phóng ra, vết thương trên vai Sầm Thôi Kiên to ra gấp đôi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Một lỗ máu to bằng nắm tay xuất hiện, đồng thời thanh kiếm tùy ý di chuyển, Trảm Nhân Kiếm lợi dụng cơ hội này, như phá băng mà dễ dàng cắt đứt vai của Sầm Thôi Kiên, máu bắn tung tóe khắp sàn nhà.
Sầm Thôi Kiên hét lớn trong đau đớn.
Trần Gia Bảo không chút do dự, lợi dụng vết thương của ông ta, một đường kiếm lao về phía Sầm Thôi Kiên muốn lấy mạng ông ta.
Đột nhiên, một đường kiếm sắc bén xuyên qua không trung, lao về phía Trần Gia Bảo.
Xà Dược Quang đã nhìn thấy Sầm Thôi Kiên nguy hiểm cận kề, phóng ra một đường kiếm để giải vây.
Trần Gia Bảo không còn lựa chọn nào khác đành phải tạm thời buông Sầm Thôi Kiên ra, Trảm Nhân Kiếm thay đổi quỹ đạo giữa chừng, vung về phía bên phải.