Đột nhiên, Vũ Lâm Khánh đẩy cửa ra, một lần nữa trở về quảng trường, hơn nữa, bước chân ông ta rất vội vàng.
Tinh thần mọi người phấn khích lên, không ít người cảm thấy rằng, lần này Trần Gia Bảo đã sắp gặp phải xui xẻo.
Vũ Hoàng Việt càng ngồi ngay ngắn hơn, anh ta nói: “Chị, chị mau nhìn kìa, trông dáng vẻ của ông Giang, như thể đang có chuyện gì đó quan trọng lắm thì phải, hay, ông Giang đang tính toán rằng lát nữa sẽ lập tức tuyên bố tên kia bị loại chăng? Ha ha, em đột nhiên rất tràn đầy kỳ vọng cho sau đó nha.”
“Ai mà biết được, hơn nữa, loại trừ thì loại trừ thôi, cũng chả phải việc gì to tát lắm.” Vũ Thanh Ninh trợn trắng mắt, cô ta bất chợt nhớ ra rằng, nếu như Trần Gia Bảo bị loại, dựa theo đánh cược sẽ phải ở sau núi ba năm, chẳng lẽ sau này, Trần Gia Bảo phải làm hàng xóm với cô ta đến tận ba năm sao, đây chẳng phải là sớm chiều mỗi ngày đều ở chung sao?
Vũ Thanh Ninh tức khắc khẽ chau mày, cô ta không thể lý giải nổi cảm xúc trong lòng rốt cuộc là gì.
Trên quảng trường, Vũ Lâm Khánh nhanh chân bước đến trước mặt Trần Gia Bảo, dưới sự quan sát của đám đông, ông ta chủ động cầm tay Trần Gia Bảo, kích động nói: “Cảm ơn, cảm ơn cậu, cậu biết không, người bệnh ca thứ hai đã khỏe mạnh, tôi vừa mới trò chuyện cùng người nhà bệnh nhân qua điện thoại, còn nói cả phương pháp trị liệu cho họ biết.”
“Nói vậy, bệnh của họ đã được chữa khỏi hết rồi sao?” Trần Gia Bảo thấy Lâm Vũ Khánh kích động đến vậy, không cần phải nói, nhất định là phương thuốc đã có hiệu quả, nếu không, Vũ Lâm Khánh cũng sẽ không kích động như vậy.
“Đã trị khỏi hết rồi, người bệnh người nhà bệnh nhân còn khen là Hoa Đà giáng thế, nhưng tôi nào có y thuật cao siêu như vậy, sao có thể chữa khỏi được loại bệnh quái đản ấy? Đây hoàn toàn đều là nhờ công của cậu.” Vũ Lâm Khánh cười đến mức không khép miệng lại được.
Danh y Hoa Đà: Được biết đến như một vị thần y có thể chữa được bách bệnh.
Tuy rằng bệnh không phải do ông ta chữa khỏi, nhưng khi thấy người bệnh có thể hồi phục khỏe mạnh, vị Đông y già như ông ta không khỏi cảm thấy vui mừng từ tận trong đáy lòng, bởi vậy, ông ta mới có thể phấn khích như vậy trước công chúng mà hết lời cảm kích Trần Gia Bảo.
“Xem ra hai đề đầu tiên đều đã thành công, vậy chỉ còn lại đề thứ ba.” Trần Gia Bảo thoáng chốc thở nhẹ ra, đối với đề thứ ba, anh không quá tin tưởng cho lắm, bởi vì đề thứ ba là câu hỏi đố, không liên quan gì đến vấn đề chính của Đông y.
Vũ Lâm Khánh lại sững sờ, sắc mặt của Trần Gia Bảo trông vô cùng bình đạm, lại không hề lộ ra vẻ mừng rỡ vì đã thành công vượt qua hai đề bài, rất hiển nhiên, bởi Trần Gia Bảo là người có tu vi cao, trong lòng ông ta càng không khỏi thêm tán thưởng Trần Gia Bảo.
“Được rồi, để tôi xem qua câu hỏi thứ ba.” Vũ Lâm Khánh cười nói, ông ta đang chuẩn bị trở về chỗ ngồi lần nữa, đột nhiên xoay người lại, vẫy tay với một đệ tử võ lâm đứng cách đó không xa.
Người nọ có chiều cao trung bình, ăn mặc tây trang, tên Vũ Hưng, vội vàng chậm chạp chạy đến, cung kính hỏi: “ông Giang, ngài có gì căn dặn không ạ?”
“Mau mang một cái ghế lại đây.”
Vũ Hưng đáp lại một tiếng, sau đó lập tức khiêng một cái ghế đặt bên cạnh.
Vũ Lâm Khánh niềm nở chào hỏi Trần Gia Bảo, ông ta nói: “Trần Gia Bảo, mau ngồi xuống đây nói chuyện.”
Gia Bảo cũng không khách sáo, anh rất tự nhiên mà ngồi xuống.
Mọi người xung quanh ngạc nhiên đến mức há mồm trợn mắt, Vũ Lâm Khánh sau khi trở về, không những không dạy dỗ Trần Gia Bảo, ngược lại, ông ta rất nhiệt tình mà bắt tay cùng Trần Gia Bảo, hơn nữa… Còn để cho Trần Gia Bảo ngồi bên cạnh? Gì chứ, đột nhiên Trần Gia Bảo lại được tiếp đãi tốt đến vậy, rốt cuộc là tình huống gì đây?