Mục lục
Cực Phẩm Thần Y
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 241


Ngược lại, Cừu Thanh Vũ lại khổ không thể nói được, ông ta cảm nhận được Trần Gia Bảo không phải là một tông sư mới, thậm chí tu luyện còn cao hơn ông ta, nhất là những đường kiếm vô cùng tuyệt diệu, bình thường không bao giờ thấy được, càng đánh càng thấy sợ hãi, ông ta bị Trần Gia Bảo ép nên phải liên tục lùi lại.


Hai người liên tục vung kiếm ngang dọc khiến cho hội quán Vọng Giang cao năm tầng giờ không khác gì một công trình hỗn độn, trên tường đã xuất hiện cả ngàn vết nứt, trăm cái lỗ, có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào.


Sau khi đám người Tưởng Đức Lâm, Thành Trung chạy một mạch ra khỏi hội quán Vọng Giang xa 20 mét mới dừng lại, nghĩ tới mà cảm thấy sợ hãi, cả đám cùng nhau nhìn về phía toà nhà.


Trước mắt mọi người, hội quán Vọng Nguyệt lung lay sắp đổ, thỉnh thoảng còn xuất hiện cả lực kiếm xuyên qua mái nhà văng ra ngoài, khiến cả đám người bọn họ đều phải kinh ngạc, không tưởng tượng nổi ở trong trận chiến đấy thì còn khốc liệt đến nhường nào.


Tuy nhiên, bọn họ cũng đều biết rằng trận chiến ở hội quán Vọng Nguyệt này sẽ quyết định vận mệnh của họ.


Trong đám người này, Lệ Trần Sinh là người cảm thấy kinh sợ nhất, bởi vì ông ta là người đầu tiên phản bội, ông ta cảm nhận được rằng nếu như Trần Gia Bảo thắng Cừu Thanh Vũ thì chắc chắn sẽ không tha cho ông ta.


“Cừu Thanh Vũ đã là tông sư nhiều năm như vậy, còn Trần Gia Bảo là người mới, chắc chắn không phải đối thủ của Cừu Thanh Vũ, nói chung, kiểu gì Trần Gia Bảo cũng chết!” Lệ Trần Sinh nắm chặt tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.


Hương Giang đứng cách đó không xa, chăm chú nhìn về phía hội quán Vọng Nguyệt, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập lo lắng.


Lúc này, bên trong toà nhà, mỗi một nhát kiếm mà Trần Gia Bảo vung ra đều khiến Cừu Thanh Vũ phải lùi về phía sau.


“Kiếm đạo tông sư cũng chỉ đến thế này thôi sao.” Trần Gia Bảo cười nhạo nói.


Cừu Thanh Vũ chống kiếm xuống trụ vững để ổn định cơ thể, bộ quần áo màu xanh sạch sẽ nay đã bị rách vài chỗ, có cảm giác vô cùng chật vật.


Ông ta thở hổn hển, sau đó hít sâu một hơi, trong lòng cảm thấy sợ hãi mà nói: “Trần Gia Bảo, cậu thật sự rất mạnh, mạnh trên mức bình thường, nhưng thế nào đi nữa thì cậu cũng không phải đối thủ của ông đây.”


Trần Gia Bảo bĩu môi, bỏ qua lời nói của ông ta.


Cừu Thanh Vũ mở to mắt đầy tức giận, ngay lập tức đặt thanh kiếm ngang ngực, tiếp tục nói: “Tôi có ba chiêu kiếm thuật là Tinh Diệu, Ánh Trăng và Nhật Mang. Mười năm trước, chiêu Tinh Diệu đã đánh bại mười ba vị cao thủ trong kiếm đạo ở thành phố Ngọc Vân, cũng là lúc tôi nổi danh. Mấy năm trước, tôi thể hiện chiêu thức Ánh Trăng ở Hồ Chí Minh được cao thủ kiếm đạo đứng đầu thành phố ca ngợi là ‘Đường kiếm tuyệt đẹp, trên thế gian hiếm có.” Hôm nay, cậu sẽ có vinh hạnh được chứng kiến chiêu thức cuối cùng của tôi, chiêu Nhật Mang, để cho cậu chết dưới lưỡi kiếm của tôi cũng không hối tiếc.”


Vừa dứt lời, bỗng dưng Cừu Thanh Vũ hét lớn, thanh kiếm vung mạnh lên cao, sau đó giống như mũi tên, thanh kiếm trong tay ông ta bỗng phát ra một luồng ánh sáng vàng chói mắt. Giống như một vòng sáng của mặt trời lúc mới mọc, ánh sáng chói mắt không thể nhìn gần!


Trần Gia Bảo nhíu mày, khi biết đây là chiêu thức mạnh nhất của Cừu Thanh Vũ, ánh mắt của anh thêm phần tập trung.


Bên ngoài hội quán Vọng Giang, đám người Thành Trung chỉ thấy phía trên toà nhà toả ra một ánh sáng như mặt trời mọc, tia sáng chiếu ra bốn phía, thậm chí ngày càng lan rộng, khiến bọn họ thêm kinh ngạc.


“Điều này người thường có thể làm được sao? Sư phụ Cừu quả nhiên là thần tiên mà.” Trình Lập Phu kinh ngạc nói.


Lệ Trần Sinh cười lạnh nói: “Xem ra không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Gia Bảo chết chắc rồi.”


Đột nhiên, Hương Giang lạnh lùng lườm Lệ Trần Sinh một cái, trong lòng có ý muốn giết người, lạnh lùng nói: “Cậu chủ mà chết thì tôi sẽ chôn anh xuống cùng!”


Lệ Trần Sinh khinh thường cô ấy, hừ một cái: “Chỉ là một con người hầu mà cũng dám uy hiếp tôi? Chờ Trần Gia Bảo chết rồi cô có dám phách lối nữa không?”


Bên trong hội quán Vọng Giang.


“Chiêu Nhật Mang!”


Cừu Thanh Vũ hét lớn, cả người và kiếm như hoá thành một vầng hào quang ánh mặt trời, mang theo khí thế ngút trời công kích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK