Tôn Khai Sơn ngưng cười, mắt nhìn tượng Sầm Kim Thượng đóng băng ở phía xa, ông ta hơi thở dài, có vẻ cô đơn và nói: “Bất kể nói ra sao thì tôi và Sầm Kim Thượng cũng có giao tình mười mấy năm, lúc nãy tôi có đồng ý với ông ấy, sẽ để lại dòng dõi của nhà họ Sầm, hy vọng cậu Trần có thể khoan hồng, đừng đuổi cùng giết tận nhà họ Sầm.”
Vẻ mặt của Vũ Vô Song và Phương Liên Uất thay đổi, nhổ cỏ không tận góc, gió xuân lại nổi dậy, một khi đồng ý, sau này sẽ dẫn tới việc báo thù và phiền phức kéo dài!
Hai người có lòng nhắc nhở Trần Gia Bảo, nhưng không dám đứng trước mặt Tôn Khai Sơn nói ra, đành âm thầm lo lắng, không ngừng nhìn sang Trần Gia Bảo.
Trần Gia Bảo hơi do dự và đột nhiên nói: “Ông có thể chọn không làm kẻ địch với chúng tôi trong trận đấu này. Nói thế nào thì tôi đã nhận cái tình của ông, thôi vậy, tôi đồng ý chuyện này.”
Đôi mắt của Tôn Khai Sơn sáng rỡ, ông ta cười ha hả: “Không hổ là cậu Trần, quả nhiên tấm lòng rộng rãi, phong thái hơn người. Lần này tôi đúng là chân thành khâm phục cậu. Vậy chút nữa tôi đi cùng với cậu tới nhà họ Sầm một chuyến.”
“Tôi cũng đi!”
Đột nhiên, giọng của Lưu Ly kịp lúc vang lên, cô ấy rõ ràng lo Tôn Khai Sơn sẽ gây bất lợi cho Trần Gia Bảo, cho nên mới đi theo. Cô ấy sợ Tôn Khai Sơn.
Tôn Khai Sơn cười hi hi và không thèm để tâm.
C gật đầu, đi tới trước mặt của Sầm Khiếu Uy và nói: “Đám người trên đỉnh núi do anh sắp xếp phải không?”
Trừ Sầm Khiếu Uy ra, anh thật sự không nghĩ ra, còn có người gài bẫy mai phục muốn dồn anh vào chỗ chết như vậy?
Những người xung quanh từ từ nhìn hầm hầm Sầm Khiếu Uy, rõ ràng họ cũng giống Sầm Khiếu Uy, đều cho rằng Sầm Khiếu Uy là chủ mưu đứng sau, hại họ xém chút chết tại nơi này.
Sầm Khiếu Uy lắc đầu phủ nhận: “Tôi không cần phải gạt anh, không phải tôi làm. Tôi cũng không biết ai là chủ mưu đứng sau vụ này, có lẽ là những kẻ thù khác của anh cũng không chừng.”
Trần Gia Bảo hơi nhíu mày.
Lưu Ly đột nhiên lên tiếng: “Anh ta không nói dối.”
Trần Gia Bảo bất ngờ, tâm trạng trong sáng của Lưu Ly có thể cảm nhận được ác ý tận đáy lòng của người khác. Nay Lưu Ly nói Sầm Khiếu Uy không nói dối, vậy những gì anh ta nói chắc là sự thật rồi.
“Lẽ nào chủ mưu đứng sau chuyện này thật sự là kẻ thù khác của tôi?”
Trần Gia Bảo lắc đầu và dẹp bỏ ngay ý nghĩ này trong đầu: “Thôi đi, phải tìm Thiên Hành Cửu Châm trước, anh đưa tôi tới nhà họ Sầm đi.”
“Anh đi theo tôi.” Sầm Khiếu Uy gật đầu, chuẩn bị quay người đi khỏi.
“Khoan đã.”
Đột nhiên, Trần Gia Bảo vừa nói xong, thì Vũ Nhược Uyên đi tới đưa Thất Tinh bảo kiếm trả cho anh: “Đây là một kiếm kiếm tốt, cảm ơn.”
Vũ Nhược Uyên nhận lấy kiếm, chỉ có hai người tài có thể nghe được: “Trò chơi giữa anh và tôi vẫn chưa kết thúc, sau này nếu có cơ hội, tôi sẽ ra tay giết anh.”
“Ha, mỏi mắt mong chờ.” Trần Gia Bảo cười nhẹ, quay người đi tới trước mặt Sầm Khiếu Uy và nói: “Đi thôi.”
Cuối cùng anh cũng thấy được bản hoàn chỉnh của quyển Thiên Hành Cửu Châm, trong lòng xúc động mong chờ!
Sau khi nhóm người Trần Gia Bảo rời khỏi, tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên trên núi Phượng Hoàng, ai nấy cũng đều vui mừng khi sống sót sau tai nạn.
Điều quan trọng hơn là, nhà họ Sầm bị sụp đổ hoàn toàn. Cho dù Trần Gia Bảo không đuổi cùng giết tận thì nhà họ Sầm cũng sẽ thất bại hoàn toàn. Điều này cho thấy tình hình của tỉnh Trung Thiên sẽ lại xáo trộn lần nữa, không ít gia tộc sẽ kiềm được lợi ích từ chuyện này, hơn nữa sẽ không xuất hiện tình trạng một nhà độc quyền như nhà họ Sầm.